Chương 4: Lên Núi

Ngày hôm sau, mưa đã tạnh, bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khắp sân viện, đá xanh trong viện được phơi ấm áp, ánh lên sắc xanh tươi sáng.

Tiếng gà gáy vừa cất lên lần thứ ba, Hòa Yến liền tỉnh giấc. Khi Thanh Mai thức dậy, không thấy cô nương ở trên giường thì hoảng hốt, vội vã đi tìm khắp nơi.

Cuối cùng, nàng phát hiện Hòa Yến đang ngồi trầm ngâm trên ghế đá giữa sân, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cô nương dậy sớm như vậy là có chuyện gì ạ? Có phải chăn đắp không đủ ấm?" Thanh Mai lo lắng hỏi.

Hòa Yến lắc đầu, nhàn nhạt đáp:

"Không có việc gì, ta chỉ không ngủ được."

Từ lâu, nàng đã quen với việc thức dậy sớm. Ở trong quân doanh, mỗi khắc trôi qua đều không thể lơi lỏng, kể cả ban đêm cũng phải luôn đề phòng quân địch tập kích. Vì vậy, nàng luôn cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng gà gáy là lập tức tỉnh giấc.

Sau này, khi gả vào Hứa gia, nàng vẫn không bỏ được thói quen cũ, nhiều lần bị người ta chế giễu sau lưng. Đến khi đôi mắt bị mù, thói quen dậy sớm cũng dần biến mất, bởi vì với nàng, ngày và đêm đã không còn khác biệt.

Dù vậy, nàng vẫn luôn thức dậy khi nghe tiếng gà gáy, chỉ là chờ đến lúc người trong viện bắt đầu hoạt động, nàng mới rời giường.

Bằng cách đó, nàng không cảm thấy lạc lõng.

Phụ thân đâu rồi? Hòa Yến hỏi.

"Lão gia đã tới giáo trường từ sáng sớm, thiếu gia cũng vừa dậy, cô nương thay y phục rồi cùng dùng điểm tâm ạ." Thanh Mai nói, rồi chạy vội ra bếp.

Nhà chỉ có một nô tỳ, việc thì không ít, nên đôi lúc thật sự không đủ người lo liệu.

Khi Hòa Yến đến nhà chính, Hòa Vân Sinh đã ngồi vào bàn, đang dùng bữa sáng. Thiếu niên ăn mặc đơn sơ, giống như một tiểu thương bình thường, không mảy may chú ý đến dáng vẻ của mình. Thấy Hòa Yến, cậu chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn cháo.

Bữa sáng rất đơn giản, chỉ là một bát cháo trắng và chút đồ ăn kèm. Gia cảnh Hòa gia không khá giả, nên không có điều kiện dùng thức ăn tinh xảo. Tuy nhiên, trên bàn vẫn có một đĩa điểm tâm, tuy không cầu kỳ, nhưng rõ ràng là do Hòa Tuy cố ý chuẩn bị cho nữ nhi.

Hòa Yến cũng bưng bát cháo lên ăn. Nàng ăn rất nhanh, điều này khiến Thanh Mai và Hòa Vân Sinh đều không khỏi kinh ngạc. Trước kia, Hòa Yến nổi tiếng là kén ăn, bữa sáng một bát cháo cũng phải nhẩn nha rất lâu mới ăn hết.

Nhưng hôm nay nàng lại ăn nhanh gọn như vậy, mà ăn xong cháo nàng cũng không động đến đĩa điểm tâm – thứ mà Hòa Tuy chuẩn bị cho nàng. Thanh Mai không dám ăn, Hòa Vân Sinh càng không động đũa.

Khi Hòa Vân Sinh ăn xong, đặt bát không lên bàn và đứng dậy, Hòa Yến đột nhiên ngẩng đầu hỏi: Đệ định đi đâu?

Hòa Vân Sinh nhíu mày, đáp lại có phần không kiên nhẫn: Có chuyện gì sao? Đang định nói thêm vài câu thì cậu bỗng nhìn thấy dấu vết trong lòng bàn tay Hòa Yến, những lời định nói lập tức bị nghẹn lại.

Cậu đã nghĩ rằng hôm qua Hòa Yến sẽ mách phụ thân chuyện giữa hai người, nhưng không ngờ sáng nay lại không có bất kỳ động tĩnh gì, xem ra Hòa Yến không hề đi mách lẻo. Phụ thân vẫn chưa biết nàng bị thương.

Thiếu niên nhẹ giọng hơn một chút, nói:

"Ta đi lên núi đốn củi."

Trong suy nghĩ của Hòa Vân Sinh, Hòa Yến chắc chắn sẽ không có hứng thú với việc đốn củi, có lẽ nàng sẽ trở về phòng và tiếp tục trang điểm hoặc đi dạo đâu đó. Thế nhưng, cậu hoàn toàn bất ngờ khi ánh mắt của Hòa Yến bừng sáng, nàng nói đầy hứng thú:

"Thật sao? Ta muốn đi cùng."

Hòa Vân Sinh chưa kịp phản ứng thì Thanh Mai đã vội ngăn cản:

"Cô nương? Người định đi đâu chứ? Vài hôm trước trời vừa mưa, đường lên núi lầy lội, rất dễ trượt ngã, nếu chẳng may ngã thì phải làm sao?"

Đúng vậy.

Hòa Vân Sinh thấy có người nói giúp liền lập tức đồng tình,

"Ngươi đừng tự chuốc lấy phiền phức."

Cả hai đều nghĩ rằng Hòa Yến chỉ nhất thời nổi hứng, nhưng Hòa Yến quay đầu lại nói với Thanh Mai:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!