"Này, ngươi, ngươi đừng có đi tới." Hòa Yến sợ người này đi đến trước mặt nên vội vàng vươn đầu ra từ sau tảng đá,
"Ta đang tr. ần tr. ụi cả người! Ngươi muốn làm gì?"
Bước chân của đối phương quả nhiên dừng lại.
Hòa Yến thầm thở phào trong lòng, với hiểu biết của nàng về Tiêu Giác, người này bắt bẻ cực kỳ, tr. ần tr. ụi cả người ở trước mặt hắn chắc chắn bị xem là thất lễ, hắn sẽ không nguyện ý ô uế hai mắt của mình.
"Ngươi là ai, ở đây làm gì?"
Tiêu Giác nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng hỏi.
"Ta là tân binh Vệ Sở, tới đây tắm rửa." Hòa Yến đáp.
Tiêu Giác nghe vậy thì trong mắt xẹt qua một tia trào phúng, vẻ mặt rõ ràng là không tin, lại hỏi:
"Tới tắm rửa vào lúc này?"
"Lúc chiều người quá đông, ta đợi ở trong phòng rồi ngủ quên mất." Hòa Yến nhìn hắn,
"Ta lại không phải đại nhân ở đây, không có phòng riêng để có thể tắm gội trong phòng. Nếu có thì ai lại muốn đêm khuya khoắt chạy ra sông tắm rửa chứ, ta còn sợ lạnh đấy!"
Đại nhân trong lời nàng chính là chỉ Tiêu Giác, hy vọng hắn có thể nghe hiểu ý châm chọc của nàng.
Đáng tiếc Tiêu Giác cũng chẳng vì lời nói của nàng mà ngại ngùng, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.
Hòa Yến rụt người xuống dưới nước một chút, hỏi: Còn ngươi là ai?
Hừm, giả vờ là một tân binh không rành thế sự đi, như vậy có vẻ thuyết phục hơn.
Tiêu Giác không trả lời nàng mà ngược lại nói:
"Sợ lạnh thì đừng tới tòng quân."
Đây là đang phản bác lời vừa rồi của nàng? Hòa Yến nhìn quần áo của mình ở đằng sau tảng đá đằng kia, nếu Tiêu Giác vẫn đứng mãi không đi thì nàng sẽ phải tiếp tục ngâm mình trong nước, nhưng ngâm lâu quá sẽ khiến hắn hoài nghi.
"Ta tòng quân là có mục đích."
Hòa Yến nói.
Tiêu Giác nhìn nàng, nhướng mày hỏi: Mục đích gì?
"Đương nhiên là kiến công lập nghiệp, thăng quan phát tài, trở thành thiếu niên đắc chí giống như Phong Vân tướng quân vậy.
Sau đó về quê xây nhà cưới vợ, ta sẽ cưới một tiểu thư hiền lương xinh đẹp nhất, sinh ra hài tử đáng yêu nhất, con cháu đầy nhà, thịnh vượng vinh quang, ngày tháng sẽ tốt biết bao.
"Hòa Yến vừa nói vừa lộ ra biểu tình khao khát. Vừa dứt lời, ánh mắt của Tiêu Giác càng thêm lạnh lẽo, lạnh giọng trách mắng:"Thô tục!
"Hòa Yến vui vẻ trong lòng, nàng cố ý buộc danh hào Phong Vân tướng quân cùng với nguyện vọng của nam tử bình thường trong thiên hạ với nhau, cố ý ghê tởm hắn, người có nội tâm cao ngạo như Tiêu Giác, nhất định sẽ cảm thấy mình bị nhục nhã."Có gì không đúng chứ?
"Vẻ mặt Hòa Yến nghiêm túc,"Đi tòng quân chính là vì như thể, để làm đại trượng phu hạnh phúc nhất.
"Dường như không nghe nổi cuồng ngôn lãng ngữ của nàng nữa, Tiêu Giác liếc nhìn nàng một cái rồi phất tay áo bỏ đi, dáng vẻ không muốn nhiều lời với nàng. Hòa Yến ở đằng sau nói với theo:"Này, vị huynh đài, phiền huynh đưa quần áo ở sau tảng đá đó qua đây giúp ta, sẵn tay đó mà, giúp đỡ tí nha!"
Tiêu Giác tất nhiên sẽ không lấy quần áo cho nàng, Hòa Yến chờ hắn đi xa, đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, lúc này mới nhanh chóng rửa ráy rồi chạy đến sau tảng đá đằng kia thay quần áo.
Ánh trăng tròn vành vạnh, phảng phất như không nhìn thấy những chuyện vừa phát sinh, Hòa Yến ôm quần áo đi trở về, vừa đi vừa nghĩ đến cảnh tượng chạm mặt Tiêu Giác lúc nãy.
Thời gian đã muộn thế này Tiêu Giác hẳn là cũng không phải tới để làm gì, chắc là tùy ý ra ngoài đi dạo một lát, dù sao đêm nay cũng đẹp như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!