Những hạt mưa dường như cũng có màu đen.
Bầu trời và mặt nước như hòa làm một, ánh sáng leo lét từ những ngọn đèn lồng trên thuyền chài lập lòe, trông như những hồn ma từ thế giới bên kia. Tiếng đàn cuối cùng lặng đi, để lại sự tĩnh mịch lạ thường trong màn đêm.
Cũng chính vào lúc đó, một tiếng hét chói tai xé toạc màn đêm.
"Giết… giết người rồi—"
Những người hộ vệ đang tụ tập trên các con thuyền nhỏ cách xa thuyền của Phạm Thành, chờ tín hiệu của hắn, bỗng sững lại khi nghe thấy tiếng hét ghê rợn ấy.
"Chuyện gì vậy? Sao đến giờ vẫn còn gây chuyện?" Hộ vệ đứng đầu hỏi.
"Công tử chưa ra hiệu, đợi thêm chút nữa xem sao." Có người trả lời.
Làm hộ vệ cho Phạm Thành nhiều năm, điều quan trọng nhất là phải đoán đúng tâm trạng của chủ nhân. Những việc như thế này đã xảy ra nhiều lần. Phạm Thành, với tư cách là con trai trưởng của Phạm gia, đã từng c. ưỡ. ng b. ức không ít con gái nhà lành.
Các hộ vệ đã quen với việc bắt cóc những cô gái nghèo khổ, đưa họ lên thuyền hoặc đến các biệt viện. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, bọn họ chỉ cần trả một ít bạc để bịt miệng, các cô gái đó do gia cảnh bần hàn, không thể kêu cứu, cũng chỉ đành ngậm ngùi bỏ qua.
Hòa Yến có lẽ sẽ là một trong số những người đó.
Vốn dĩ Hòa đại tiểu thư từng si mê Phạm Thành, không cần phải phức tạp như vậy. Ai ngờ sau vụ ầm ĩ trước cửa nhà Phạm gia, nàng thật sự quyết tâm cắt đứt. Phạm Thành lại bị k. ích th. ích, khi không được nhẹ nhàng thì dùng vũ lực.
Việc của đám hộ vệ là đưa Hòa Yến đến trước mặt Phạm Thành và dọn dẹp hậu quả sau đó.
Có gì đó không ổn. Tên hộ vệ cầm đầu đứng lên, nhìn về phía xa. Thuyền của Phạm Thành lắc lư dữ dội trên mặt nước, giống như có ai đó đang đánh nhau bên trong.
"Không ổn, có chuyện rồi!"
Hắn quát lớn,
"Mọi người đứng dậy! Mau chèo qua đó, có chuyện bất thường trên thuyền!"
Cả đám hộ vệ hoảng hốt, lập tức chèo thuyền về phía thuyền lớn. Khi còn cách thuyền một khoảng, bỗng nhiên họ thấy một cô gái từ trong thuyền lao ra, lảo đảo và hoảng loạn. Cô gái đó chính là Hòa Yến, trông như đang chạy trốn ai đó, vừa hét lên vừa ngã nhào xuống dòng nước.
Nước sông cuốn lấy nàng, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng thân hình của nàng mà hầu như không phát ra âm thanh nào, chỉ để lại vài gợn nước lăn tăn, rồi biến mất.
Công tử! Một hộ vệ kêu lên không kìm được.
Không ai để ý đến sự sống chết của Hòa Yến, thuyền của họ nhanh chóng tiếp cận thuyền lớn. Tên hộ vệ cầm đầu dùng khinh công, phóng lên thuyền. Hắn chỉ cần vài bước đã vào đến bên trong, liền thấy một người đàn ông đứng quay lưng lại, trên mặt che một chiếc khăn, chỉ lộ ra đôi mắt.
Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt của hắn trở nên mờ ảo. Dưới chân hắn, Phạm Thành nằm ngửa, máu chảy thành vũng.
Trong tay kẻ che mặt là một con dao găm.
Tên hộ vệ giật mình kinh hãi, không ngờ lại có kẻ lạ mặt xuất hiện trên thuyền. Nhìn Phạm Thành thì biết hắn khó mà sống sót.
Vừa sợ vừa giận, hắn không suy nghĩ nhiều mà lao vào kẻ che mặt: Ngươi dám!
Kẻ che mặt cười lạnh một tiếng, rồi lao vào đánh nhau với tên hộ vệ.
Tiếng đánh nhau vang lên trong khoang thuyền, khiến thuyền chao đảo dữ dội hơn. Những hộ vệ khác cũng nhanh chóng leo lên thuyền, thấy tình thế bất lợi, kẻ che mặt không muốn dây dưa thêm, liền chém xuống một nhát, chặt gãy thanh kiếm của tên hộ vệ đứng đầu, rồi nhảy xuống sông.
Bắt hắn lại!
Tên hộ vệ đứng đầu hét lớn, Hắn giết công tử!
Cả đám hộ vệ lao theo, nhưng kẻ che mặt vô cùng tinh ranh. Khi mọi người nghĩ hắn đã nhảy xuống sông thì hắn đã leo lên chiếc thuyền nhỏ mà họ vừa chèo tới.
Giữa dòng sông, dù có người biết bơi, nhưng trời đêm đen kịt, nước sông chảy xiết, rất dễ gặp nguy hiểm. Chiếc thuyền nhỏ lại nhẹ, chèo xuôi theo dòng rất nhanh. Trong khi đó, thuyền lớn nặng hơn, dù có nhiều người cùng chèo, cũng không thể đuổi kịp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!