Chương 270: Phiên ngoại 2 – Bí mật của mặt trăng

Tiêu Giác luôn cảm thấy, Hòa Yến là một kẻ lừa đảo.

Trong mắt người ngoài, Hòa Yến là người trượng nghĩa, phóng khoáng, hào sảng và rộng rãi. Nhưng trong mắt Tiêu Giác, Hòa Yến lại là người biết ăn, biết ngủ, thích nói những điều vô căn cứ, và còn tham lam, tính toán.

Mỗi người đều có bí mật riêng, sống trên đời cũng không phải tất cả đều là thiện ác rõ ràng. Con người phức tạp, bản chất mâu thuẫn, nhưng Hòa Yến có lẽ là người phụ nữ mâu thuẫn nhất mà hắn từng gặp.

Một người luôn che giấu tình cảm thật trong bóng tối, không muốn ai phát hiện, và một nữ tướng kiêu dũng, tự tin, không ai có thể ngờ rằng Hòa Yến và Hòa Như Phi thực chất là cùng một người.

Ví như các binh sĩ Phù Nguyệt quân trên võ trường thường nói rằng, vị tướng quân của họ, Hòa Như Phi, có tấm lòng rộng rãi hơn đàn ông, hành sự dứt khoát hơn nam nhi, chưa từng quay đầu nhìn lại, luôn tiến về phía trước. Có nàng trong quân, mọi người đều an tâm, dù trời có sập cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng Tiêu Giác hiểu rõ, Hòa Yến không phải là người không bao giờ quay đầu lại.

Với quá khứ, nàng luôn giữ lại những ký ức tốt đẹp, quý giá, lưu giữ cẩn thận, không bao giờ xem nhẹ chúng.

Những lần Hoa Du Tiên ở Kim Lăng thường gửi tặng nàng những bình rượu ngọt mới ủ, mỗi lần nếm thử, nàng lại viết một lá thư hồi đáp cẩn thận, uống xong, nàng còn giữ lại cả những chiếc bình rượu.

Những người phụ nữ ở Nhuận Đô cũng thường gửi cho nàng quần áo và giày dép tự tay may theo từng mùa, với những đường thêu tinh tế và cắt may vừa vặn. Đến mức, Hòa Yến đã lâu không mua thêm trang phục mới.

Lâm Song Hạc thỉnh thoảng thấy vậy, lo lắng nói thầm với Tiêu Giác:

"Hoài Cẩn, huynh nói xem, Hòa muội như thế này, có phải đang trở thành một Sở Lâm Phong thứ hai không?"

Tiêu Giác chỉ đáp lại bằng một từ: Cút.

Thôi Việt Chi ở thành Ký Dương đôi lúc cũng viết thư cho nàng, kể về những chuyện vui gần đây. Ở Cửu Xuyên cũng vậy… Nàng đọc những lá thư ấy một cách cẩn thận, sau đó sắp xếp chúng ngay ngắn trong ngăn kéo của thư phòng, thư chất cao như núi, nàng không nỡ đốt bỏ.

Bề ngoài nàng tỏ ra phóng khoáng, nhưng thực chất lại rất sợ sự mất mát.

Khi Nhị Mao chết, Hòa Yến rất buồn.

Sinh lão bệnh tử vốn là điều bình thường của cuộc sống, bất kể là người hay động vật, cũng đều có ngày phải rời đi.

Hòa Yến không thích khóc, khi Nhị Mao chết nàng cũng không rơi nước mắt, nhưng những ngày sau đó, Tiêu Giác thường thấy nàng ngồi trên bậc thềm trong sân, lặng lẽ nhìn vào chiếc bát nước Nhị Mao từng uống.

Hắn sẽ bước tới, không nói gì, chỉ ngồi cùng nàng một lúc.

Với Hòa Yến, nàng không hề phóng khoáng khi đối mặt với sự mất mát. Năm xưa, sau trận chiến với quân U Thác, những đồng đội từng kề vai sát cánh đã ngã xuống. Khi còn chiến đấu, nàng ép mình không nghĩ về điều đó, nhưng sau khi trở về Sóc Kinh, nỗi buồn đã đeo bám nàng suốt một thời gian dài.

Và điều duy nhất hắn có thể làm, là ở bên cạnh nàng. Ít nhất, trong danh sách những gì đã mất, sẽ không bao giờ có tên hắn.

Hai năm gần đây, không ít phu nhân ngấm ngầm nhờ Bạch Dung Vi nói với Tiêu Giác rằng liệu hắn có ý định nạp thiếp không. Dù sao, nhà họ Tiêu có hai hắn em, mà cả hai đều nổi bật.

Tiêu Cảnh thì đã yên bề gia thất với Bạch Dung Vi nhiều năm, sau khi có con gái Tiêu Phương Phương, hắn vẫn một lòng một dạ với vợ, không ai có cơ hội xen vào. Còn Tiêu Giác thì khác. Trước đây mọi người đều nghĩ hắn là người lạnh lùng, vô tình, cả đời sẽ không cưới vợ.

Vậy mà hắn lại cưới một nữ giáo úy như Hòa Yến, và còn rất yêu chiều nàng.

Người ta thường nói, người đàn ông lạnh lùng một khi động lòng, sẽ còn quyến rũ hơn cả những kẻ luôn tỏ ra dịu dàng. Và điều khiến người ta suy nghĩ là: nếu nàng ấy có thể, tại sao mình lại không thể?

Hơn nữa, Hòa Yến đến giờ vẫn chưa sinh con trai cho nhà họ Tiêu, lại là võ tướng, có lẽ nàng không biết cách nắm giữ trái tim đàn ông bằng những cử chỉ dịu dàng.

Vì vậy, không ít người nghĩ rằng mình có cơ hội.

Bạch Dung Vi đã giúp Tiêu Giác từ chối không ít lời mối mai, nhưng vẫn có những kẻ to gan, tự tin quá mức, và còn bị sắc đẹp che mờ lý trí. Họ dùng đủ mọi cách tiếp cận, để rồi nhiều lần bị Tiêu Giác đuổi thẳng ra ngoài cửa.

Có lần hắn tức giận đến mức suýt gây phiền phức cho cả gia đình đối phương, may nhờ Hòa Yến khuyên can, sự việc mới lắng xuống.

Hòa Yến tươi cười nói:

"Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, ta còn chẳng tức giận, chàng giận cái gì chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!