Vân Sinh? Hòa Yến nhìn thoáng qua, tưởng chừng bản thân hoa mắt, nhưng khi nhìn kỹ, đúng là Hòa Vân Sinh.
Hắn bước nhanh đến trước mặt nàng, chắn ngang thân hình mảnh mai của nàng, rồi vung tay đẩy mạnh Phạm Thành lùi lại phía sau.
"Ngươi… ngươi làm sao lên được đây?"
Phạm Thành đứng loạng choạng, chỉ tay về phía Hòa Vân Sinh, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên không thể tin.
"Tất nhiên là bơi lên!" Hòa Vân Sinh trả lời, giọng nói cứng cỏi.
Toàn thân hắn ướt đẫm, từng giọt nước vẫn chảy ròng ròng xuống mặt đất. Hắn nhanh chóng cúi xuống, tháo dây trói cho Hòa Yến.
"Làm sao đệ biết tỷ ở đây?"
Hòa Yến khẽ hỏi, vẫn chưa hết hoang mang.
"Ta lo lắng tên họ Phạm này dây dưa với tỷ, nên đã bảo Song Khánh theo dõi. Ai ngờ vừa lúc bắt gặp cảnh tỷ bị đưa đi."
Hòa Vân Sinh nói, nhắc đến Song Khánh – tiểu đồng do chính Hòa Yến mua cho hắn, người thường theo hắn đi học viện.
"Song Khánh thấy mọi chuyện, liền tức tốc quay lại báo cho ta. Ta chạy một mạch đến đây, bơi qua sông, may mắn kịp thời cứu tỷ." Hắn nói nhanh, tiếp tục cởi dây trói dưới chân Hòa Yến.
Khi chuyển sang tay, hắn phát hiện dây đã lỏng, tuy ngạc nhiên nhưng không suy nghĩ nhiều, liền đứng dậy, căm phẫn nhìn về phía Phạm Thành:
"Nếu ta không đến kịp, tên súc sinh này định làm gì tỷ?"
Làm gì? Phạm Thành sau một hồi sững sờ, cuối cùng cũng hoàn hồn. Hắn bật cười khẩy, giọng điệu ngạo mạn:
"Ngươi nghĩ ngươi đến đây thì thay đổi được gì sao?"
Lúc này, trên thuyền chỉ còn ba người, không còn ai khác. Có lẽ vì không muốn làm phiền cuộc vui của Phạm Thành, cả đám hộ vệ đưa Hòa Yến tới đều đã biến mất. Hắn có lẽ đã bảo họ chèo thuyền nhỏ đi xa, chỉ chờ Phạm Thành gọi khi mọi chuyện đã xong.
"Tỷ của ngươi, sớm muộn gì cũng là của ta."
Phạm Thành khinh bỉ nói, khóe miệng nhếch lên đầy khinh thường:
"Các ngươi đúng là không biết điều, đã cho mặt mũi mà không biết nhận. Trước đây ai là người tìm mọi cách leo lên giường ta, giờ lại giả bộ làm kẻ thanh cao!"
Ngươi! Hòa Vân Sinh nghe đến đây thì không kìm nén được cơn giận, hắn lao tới, tung một cú đấm thẳng vào mặt Phạm Thành, rít lên trong cơn phẫn nộ: Tên súc sinh!
Phạm Thành không kịp tránh, ngã nhào xuống sàn.
Cú đấm mạnh của Hòa Vân Sinh khiến chiếc thuyền chao đảo dữ dội, Phạm Thành loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.
Hòa Yến nhíu mày, đôi chân chậm lại, định bước lên giúp, nhưng bất chợt nàng trông thấy một tia sáng lóe lên trong tay áo của Phạm Thành. Đó chính là ánh kim loại của một con dao găm.
Ngay lập tức, nàng cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần, liền lớn tiếng hô lên: Vân Sinh, tránh ra!
Hòa Vân Sinh, dù chưa rõ chuyện gì, nhưng theo phản xạ nhanh nhẹn, lăn người sang một bên. Một tiếng Cộp! vang lên, con dao găm sắc bén trong tay Phạm Thành sượt qua áo hắn.
Hòa Vân Sinh lạnh sống lưng, gằn giọng:
"Ngươi dám giết người!"
Phạm Thành không tỏ ra nao núng, đôi mắt hắn ánh lên sự điên loạn, cười khẩy:
"Giết người thì có gì là không dám? Chết một đứa con trai của giáo úy thì sao chứ? Chết rồi, ta sẽ biến tỷ ngươi thành nô lệ của ta, ngày ngày cho ta giải trí, chơi chán rồi, ta sẽ bán nàng vào lầu xanh."
Hắn vừa nói vừa cười như kẻ mất trí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!