Ngày hôm sau trời đổ mưa.
Hòa Yến để Hòa Vân Sinh cầm một ít tiền đi mời thợ đến tu sửa nóc nhà rách nát. Mùa xuân sắp qua, mùa hè sắp tới, mà mưa sẽ ngày một nhiều. Cả nhà họ Hòa chỉ có gian phòng của nàng là còn nguyên vẹn.
Phòng của Hòa Tuy và Hòa Vân Sinh đều phải bày thau đồng để hứng nước mưa dột, khiến phòng trông như một tiệm bán thau.
Nóc nhà rất nhanh được sửa xong với những viên ngói xanh kiên cố. Hòa Yến tiếp tục nghĩ đến việc thay chăn bông và gối trong phòng vì chúng đã cũ kỹ đến mức có thể tuột bông ra bất cứ lúc nào.
Hòa Vân Sinh bước vào phòng nàng, vui vẻ nói:
"Hòa Yến, tỷ qua xem này!"
Hòa Yến chưa hiểu chuyện gì thì thấy Hòa Vân Sinh rút ra một tờ giấy từ ngực áo và nói:
"Hôm qua đệ đã ghi lại tất cả các học quán tạm ổn trong kinh thành, hôm nay chúng ta đi xem được không?"
Bây giờ?
Hòa Yến hỏi,
"Đệ muốn ta đi cùng đệ sao?"
Hòa Vân Sinh có vẻ lúng túng vì bị nói trúng tim đen, vội quay người, thẹn quá hóa giận:
"Đệ chỉ báo cho tỷ biết thôi!"
"Ừ, được, ta sẽ đi cùng đệ."
Hòa Yến cười đáp.
Thiếu niên này tuy khó tính nhưng vẫn còn đáng yêu, không có ác ý gì. Khi Hòa Yến ra tới sân, nàng thấy con ngựa mà hôm qua Tiêu Giác tặng Hòa Vân Sinh đang đứng ở một góc. Hòa Vân Sinh đã dựng một chuồng đơn giản cho nó.
Hòa gia nhà nghèo, không nuôi nổi ngựa.
Trong sân chỉ từng nuôi gà vịt, bây giờ xuất hiện một con ngựa khổng lồ, khiến mọi thứ trở nên có chút kỳ lạ. Con ngựa cúi đầu ăn cỏ, bãi cỏ khô được dọn dẹp sạch sẽ, rõ ràng là do Hòa Vân Sinh chăm sóc.
Thấy Hòa Yến đang nhìn chăm chú, Hòa Vân Sinh liền tự hào nói:
"Hương Hương thật xinh đẹp!"
Hòa Yến suýt chút nữa không tin vào tai mình, hỏi: Đệ gọi nó là gì?
Hương Hương! Hòa Vân Sinh hồn nhiên trả lời,
"Hôm qua đệ đã xem rồi, nó là ngựa cái, nếu nó đã theo đệ, đệ phải đặt tên cho nó chứ. Tên"Hương Hương
"nhất định nữ hài tử sẽ thích."
Hòa Yến thở dài: … Đệ vui là được.
Nàng từng bảo Hòa Vân Sinh đọc nhiều sách hơn nhưng cậu lại không nghe. Tiêu Giác, người vốn khó tính, nếu biết ngựa của mình được đặt tên như vậy, chắc chắn sẽ coi đó là một sự sỉ nhục lớn trong cuộc đời.
Hòa Vân Sinh không nhận ra điều này, niềm vui vẫn rạng ngời trên mặt cậu, còn Hòa Yến thì lười không quản. Trước đây, Hòa gia không có ngựa, dĩ nhiên cũng không có xe ngựa. Nên lần này, cả Hòa Yến và Hòa Vân Sinh đều cầm ô đi bộ.
Trên tờ giấy của Hòa Vân Sinh có ghi lại bốn học quán, đã được chọn lựa kỹ càng, phần lớn thiên về võ học. Đối với Hòa Vân Sinh, điều này cũng tốt, bởi có vẻ cậu không có ý định theo đuổi con đường học văn — xét theo cái tên Hương Hương cậu đặt cho ngựa, rõ ràng cậu không có thiên phú về mặt này.
Hai người vừa đi vừa dừng, vừa ăn vặt, trong vòng một ngày đã xem xong các học quán. Sau khi bàn bạc, họ quyết định chọn học quán gần nhà nhất, có nhiều võ tiên sinh và công khóa hợp lý. Mỗi ngày sau giờ học, Hòa Vân Sinh có thể đến giáo trường luyện binh khí.
Học phí cũng không quá đắt, một năm chỉ một lượng bạc, đủ cho cậu học vài năm từ số tiền mà Hòa Yến thắng được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!