Chương 12: Giàu có sau một đêm

Hòa Yến ôm bạc trở về nhà, không để Thanh Mai phát hiện điều gì bất thường.

Nàng nhanh chóng gom tất cả hộp lớn nhỏ trên bàn lại, trút sạch phấn son trong đó ra, rồi bỏ hết số bạc và châu báu thắng được đêm nay vào. Xong xuôi, nàng mò mẫm lên giường và thiếp đi.

Vì thắng bạc, tâm tình của nàng rất phấn khởi.

Những lo lắng dường như đã tan biến. Đêm đó, Hòa Yến ngủ một giấc sâu, say sưa mộng mị. Trong mộng, nàng thấy mình đang đánh cược với các huynh đệ trong doanh trướng, các binh sĩ thi nhau gân cổ hò hét: Mở! Mở!. Gương mặt Hòa Yến lúng túng, có người bật cười lớn:

"Tướng quân, sao ngài lại thua nữa rồi?"

Phó tướng đứng bên cạnh tỏ vẻ tiếc nuối, lắc đầu than thở:

"Thượng tướng quân tối nay có thắng nổi ván nào không? Xem chừng ở phương diện này ngài thật sự không ổn rồi."

Một tên lính khác cười lớn, đùa giỡn:

"Lăn đi, đồ nghé non! Cái gì mà không ổn, chưa từng nghe qua câu đen tình đỏ bạc sao? Tướng quân chúng ta có thể thua bạc, nhưng lại vô địch trên tình trường! Lão quang côn như ngươi thì biết gì!"

Nghe đến đó, Hòa Yến không nhịn được mà bật cười sảng khoái.

Trong lúc đang cười, nàng cảm giác có ai đó lay nhẹ. Mở mắt ra, nàng thấy Thanh Mai đang đứng cạnh, hỏi:

"Cô nương mơ thấy chuyện gì vui mà cười rạng rỡ thế?"

Ánh nắng đã xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng. Hòa Yến giơ tay che mắt trước ánh sáng chói lóa, lòng thầm kinh ngạc. Thì ra nàng đã dậy muộn.

Nàng chợt nhớ lại giấc mơ đêm qua, bâng quơ suy ngẫm. Năm xưa, binh sĩ vẫn thường nói rằng nàng đánh cược tệ, nhưng lại đắc ý trên tình trường. Song thực tế, bọn họ đã lầm. Nhưng mà, ở một phương diện nào đó họ cũng không hoàn toàn sai.

Đêm qua, nàng thắng lớn ở Nhạc Thông Trang, đúng là bạc đỏ thì tình đen. Hẳn vì thế mà nàng thảm bại trên phương diện khác.

Ngoài cửa vang lên giọng của Hòa Vân Sinh, không mấy vui vẻ:

"Tỷ tỷ, mặt trời đã lên cao, hôm nay tỷ có đi đốn củi không?"

Từ chỗ cực lực phản đối đến lúc chấp nhận chuyện Hòa Yến cùng đi đốn củi với mình, Hòa Vân Sinh cũng không mất quá nhiều thời gian để quen với việc này. Cậu không hiểu vì sao mình và tỷ tỷ lại lâm vào hoàn cảnh như bây giờ.

Đệ đợi ta!

Hòa Yến nhanh chóng bật dậy, chọn một bộ quần áo sạch để thay.

Thanh Mai vừa ôm chậu nước rửa mặt ra ngoài, Hòa Vân Sinh đã nhấc chân bước vào phòng, vừa đi vừa trách móc:

"Sao hôm nay tỷ lề mề quá… Hòa Yến?!"

Chuyện gì vậy?

Hòa Yến đang buộc bao cát, ngẩng đầu nhìn Vân Sinh, thấy vẻ mặt phẫn nộ của đệ đệ mà không khỏi thắc mắc: Sao thế?

Hòa Vân Sinh giận dữ chỉ tay về phía ghế:

"Sao lại thế này?! Tỷ nhìn xem, đây là cái gì?!"

Giọng điệu của thiếu niên phẫn nộ đến tột cùng. Nếu lúc này trên đầu cậu có ngọn lửa, chắc hẳn nó đã bùng lên thiêu rụi cả căn phòng. Hòa Yến nhìn theo hướng ngón tay cậu, thấy chiếc trường sam màu xanh đậm mà tối qua nàng đã mượn của đệ.

Sau khi trở về phòng, nàng đã tùy tiện ném nó trên ghế, sáng nay cũng quên béng mất.

Không đợi Hòa Yến phản ứng, Hòa Vân Sinh tiến tới cầm trường sam lên, giũ mạnh. Chiếc trường sam bị nàng vò nhăn nhúm, vết bẩn loang lổ, giờ bị giũ ra thì hiện rõ một đường cắt dài. Nhìn chiếc áo giờ đây trông chẳng khác nào bị ai đó xé toạc.

"Đây là bộ áo mà tỷ nói sẽ vá lại cho ta sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!