Giành ghế cửa sổ sao? Vậy là rèm cửa đã bị kéo ra rồi.
Lộ Dao cũng có thể hiểu được điều đó. Giống như lúc đi xe, cô cũng luôn thích ngồi sát cửa sổ để nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, cảm giác dễ chịu khiến tâm trạng tốt lên không ít.
Thực tế, ở thế giới của cô, nhiều nhà hàng cũng chọn địa điểm đẹp để mở quán: gần sông, nhìn ra cảnh đêm, bên cạnh công viên, hay có view toàn thành phố. Tất cả đều là những "mánh" tăng giá trị và sức hút cho quán ăn.
Thế giới này ngoại trừ việc không có đồ ăn ngon thì lối sống, phong cách kiến trúc cũng khá giống thế giới cô từng sống. Vì vậy, cô có hơi lơi lỏng cảnh giác, cho rằng ngay cả khi cảnh vật dị giới bị lộ qua cửa sổ, mọi người cũng sẽ chỉ thấy là một loại ảo cảnh do cô tạo ra, giống như Bạch Minh nghĩ.
Thực ra cô đã xác nhận với hệ thống: vì cô được hệ thống liên kết, mới có thể qua lại tự do giữa hai thế giới. Những người khác, dù có nhìn thấy khung cảnh kia, cũng không thể đặt chân vào.
Đó cũng là lý do vì sao cô yên tâm cho khách vào quán dù cửa sổ có phần "đặc biệt".
Giành ghế thì hiểu được. Nhưng đánh nhau thì hơi quá rồi.
Lộ Dao dừng tay đang làm việc, cầm khăn ướt trên bàn bếp, vừa lau tay vừa nói:
"Để tôi vào xem thử."
Ngay lúc đó, ở nướng giá vẫn còn một khách đang chờ là Hạnh Tử làm việc ở rạp chiếu phim gần đây.
Cô ấy gọi món gồm cánh gà nướng cay, móng heo nướng, bánh nhân rau hẹ trứng gà và một ly soda dâu tây.
Bạch Minh đang lật cánh gà và móng heo, vừa thấy Hạnh Tử đến thì thản nhiên nói:
"Chờ chút, tôi vào trong xem chuyện gì đã."
Hạnh Tử mỉm cười gật đầu, vòng qua bếp nướng, đi theo sau Bạch Minh:
"Tôi cũng đi coi thử, hóng chút cũng vui."
Khi Lộ Dao bước vào trong tiệm, cô mới nhận ra tình hình còn hỗn loạn hơn những gì cô tưởng.
Ban đầu cô nghĩ chỉ là hai người khách đánh nhau, nhưng lúc vào rồi thì mới thấy đây là kiểu đấu luân phiên.
Một góc trong tiệm giờ đã thành bãi chiến trường, tầng tầng lớp lớp người nằm lăn lộn, như thể ai đó đang xếp thành "bánh chồng người". Trong khi đó, chỗ gần cửa sổ vẫn còn ba, bốn người đang quấn lấy nhau đánh túi bụi.
Lộ Dao lên tiếng khuyên can đôi ba câu, bảo họ đừng đánh nhau nữa.
Nhưng đám người kia chỉ ngừng lại một chút, liếc mắt nhìn cô, sau đó… lại tiếp tục lao vào vặn nhau như không có chuyện gì.
"Vị trí này là tôi đến trước!"
"Xàm! Rõ ràng tôi tới trước!"
"Thằng rác rưởi, tránh ra một bên! Tao còn khắc tên lên bàn rồi nhé, từ giờ cái chỗ này là của ông mày độc quyền!"
Lộ Dao: "……"
Cô thực sự cạn lời. Đám này… gà trống chọi nhau còn không náo loạn bằng. Đã thế còn liên tục chửi nhau bằng những lời lẽ nhảm nhí không thể tin nổi.
Đúng lúc này, Bạch Minh bước vào tiệm, kéo Lộ Dao ra sau lưng, giọng lạnh lùng đầy uy lực:
"Mấy người dọa đến quản lý tiệm của tôi rồi. Ai còn đánh nữa thì tôi nhốt vào phòng tối."
Cả quán lập tức rơi vào im lặng c.h.ế. t chóc.
Mấy người đang lao vào đánh nhau cũng lặng lẽ buông tay, những kẻ nằm la liệt trong góc lồm cồm bò dậy, ánh mắt như đang van xin nhìn về phía Bạch Minh.
"Bọn tôi không đánh nữa, đừng đưa vào "Phòng Đen" mà…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!