Chương 83: (Vô Đề)

Chạng vạng, tiễn vị khách cuối cùng ra về, Lộ Dao duỗi người một cái, bước tới bên cửa sổ, hít sâu một hơi.

Dược hồi phục ma pháp đúng là thần kỳ thật.

Sáng nay cô đã uống sạch hai lọ, làm việc đến giờ tan ca mà vẫn còn tinh thần phơi phới như mới ngủ dậy.

"Ngày mai có bao nhiêu khách hẹn vậy Mumu?"

Lộ Dao vừa uống nước vừa hỏi.

Mumu mở sổ ghi lịch hẹn, nghiêm túc đếm: "Tám người, toàn bộ là hẹn bình thường, không có ai làm ma pháp mỹ giáp."

Tina đứng kế bên, gật gù bổ sung: "Nhưng ba ngày tới thì kín lịch hết rồi, một nửa là học sinh từ Học viện Ma pháp."

Lộ Dao xoay người tựa vào khung cửa sổ, hờ hững nói: "Chắc là vì vị khách ban sáng."

"Vị khách đó thì sao?" Tina hỏi.

Lộ Dao nhướng mày: "Nghe nói là một nhân vật rất có tiếng, được học sinh trong Học viện tôn kính cực kỳ. Sau khi quay về, bộ móng anh ta làm ở đây bị học sinh nhìn thấy, thế là vô tình giúp tiệm chúng ta… được quảng bá miễn phí một trận."

"À à, thì ra là vậy." Tina rõ ràng không mấy quan tâm đến chuyện của Nhân tộc.

Eugenia thì lại tỏ ra vô cùng hào hứng: "Người đó tên là Carlos! Nghe nói là Đại Tư Tế của đế quốc đó! Lần đầu tiên em gặp một vị đại nhân tôn quý như vậy!"

Harold ném quyển truyện tranh qua một bên, đứng bật dậy: "Lộ Dao, khi nào ăn cơm?"

Vì hôm nay quá bận, trưa Lộ Dao không quay về ăn, nhân viên trong tiệm chỉ ăn tạm ở quán rượu gần đó. Harold ăn được vài miếng liền bỏ, cái dạ dày bị Lộ Dao nuôi thành kén chọn, giờ mà không phải đồ ăn tử tế là không nuốt nổi. Dù sao trong tiệm cũng có đủ đồ ăn vặt, đói thì vẫn chưa tới nỗi.

Lộ Dao chợt nhớ ra còn chưa đi mua dược liệu, liền vỗ tay: "Hay là hôm nay tan sớm một chút, chúng ta ra phố dạo đi? Tôi muốn mua ít thảo dược với vài cuộn giấy trống, tiện thể ăn luôn bữa tối trong thành?"

Có thể là thuốc hồi phục vẫn còn tác dụng, nên cả ngày bận rộn mà cô vẫn chưa thấy mệt, lại có hứng đi dạo nữa chứ.

Harold nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, chẳng hề từ chối, rõ là cũng muốn đi.

Tina thì không mấy hứng thú với thành phố của Nhân tộc, nhưng nếu đi cùng chủ tiệm thì cũng không tệ.

Eugenia hơi do dự, nhưng thấy ai cũng đồng ý đi, lại ngại không tiện từ chối.

Lộ Dao nhìn ra vẻ khó xử của cô, liền móc ra hai mươi đồng xu đưa qua:

"Không cần miễn cưỡng đâu, nếu em có chuyện thì cứ về trước, đây là phụ cấp bữa tối."

Hai mươi đồng ở trấn Lục Bảo Thạch đủ cho cả nhà Eugenia ăn một ngày no nê.

Eugenia xúc động nhận lấy, dọn dẹp đồ nghề rồi vội vã về nhà.

Lúc này, Mumu đang lặng lẽ đứng yên tại chỗ, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, cuối cùng cũng cúi đầu im lặng.

Slime là ma vật cấp thấp, nếu xuất hiện ở thành phố lớn, rất dễ bị nhà thám hiểm, pháp sư hoặc những ma vật cấp cao khác đuổi đánh.

Harold khoanh tay nhìn Mumu, lạnh giọng:

"Slime không thể vào thành, tan ca sớm đi."

Nam Cung Tư Uyển

Mumu nghe vậy thì tròn mắt, rầu rĩ kêu một tiếng: "Kỉ…"

Tina bực mình bế Mumu lên, trừng Harold:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!