Chương 8: (Vô Đề)

Về sau, khách đến ngày một đông, rõ ràng không thể cứ mãi đóng cửa không cho vào, mà còn có cả nhân viên ra vào nữa, chuyện này cũng cần một lời giải thích hợp lý.

Lộ Dao nghĩ đến chuyện đóng kín cửa sổ, nhưng cảm thấy không được an toàn cho lắm, trong tiệm đôi khi vẫn phải dùng lửa. Hơn nữa, việc che kín cảnh sông trước mắt cũng hơi phí, trên đê trồng không ít cây hoa, mỗi khi hoa nở, cả một dải dài như biển hoa kéo dài mười dặm, rực rỡ vô cùng.

Sợ Bạch Minh hiểu lầm, cô quyết định thuận theo lời cậu nói mà tiếp lời:

"À đúng rồi, là ảo thuật đấy. Cũng ổn đúng không?"

Bạch Minh gật gù, tay chạm nhẹ lên bậu cửa sổ:

"Ừm, nhìn cũng hay thật. Giống như… một thế giới khác vậy."

Lộ Dao hơi ưỡn vai, tim đập nhanh hơn chút, cười nói:

"Xem ra "tay nghề" ảo thuật của tôi cũng không tệ nhỉ, đánh lừa được người thật rồi."

Bạch Minh quay sang liếc cô một cái, rồi gật đầu:

"Chủ tiệm đúng là giỏi thật. Giờ còn gì cần em làm nữa không?"

"Ừ, tôi đang chuẩn bị mấy món mới. Chiều nay chắc tôi phải ra ngoài một chút để… chuẩn bị nguyên liệu. Cậu cứ về nghỉ ngơi, tối quay lại giúp tôi thử món mới. Lúc đó tôi dạy cậu cách làm cánh gà nướng, chịu không?

"Lộ Dao vui vẻ bàn với cậu. Bạch Minh tất nhiên không phản đối. Lộ Dao đóng cửa tiệm xong lại tranh thủ ghé qua chợ nông sản. Tối đến, khi Bạch Minh quay lại, Lộ Dao đang bận chuẩn bị món mới, cả căn phòng thơm nức mũi. Cậu bước thẳng đến chỗ bếp, đôi mắt đỏ sẫm ánh lên vẻ tò mò:"Chị đang nấu món gì đấy?"

"Ngon lắm, nhưng tạm thời đừng hỏi. Lại đây, tôi dạy cậu cách dùng vỉ nướng.

"Lộ Dao cảm thấy mình đúng là gặp may Bạch Minh đúng là kiểu nhân tài mà nhạc viên bên cạnh rất muốn giữ lại. Lần đầu tiên dùng vỉ nướng, Bạch Minh đã nhanh chóng nắm được kỹ thuật quan trọng: cánh gà nướng ra lớp da vàng óng, giòn nhẹ, bên trong thì mềm mọng, đậm đà, cả lửa lẫn gia vị đều điều chỉnh rất chuẩn, không chê vào đâu được. Lộ Dao không nhịn được mà vỗ vai cậu một cái:"Tuyệt lắm, mai tôi giao luôn vỉ nướng cho cậu nhé!"

Huấn luyện xong "nhân viên mới

", cô lại tiếp tục thử nghiệm các món mới. Bạch Minh trở thành"chuột bạch" thử đồ ăn, ăn lấy ăn để không ngừng, đến mức suýt chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi theo món ăn xuống bụng.

Sáng hôm sau, quán ăn vặt của Lộ Dao mở cửa, khách vừa vào đã phát hiện có thêm một nhân viên mới trông… không được ổn lắm.

Nếu không phải chính miệng Lộ Dao giới thiệu đây là người mới của cửa hàng, thì chắc ai nấy đều tưởng anh chàng này là bảo vệ của nhạc viên nào đó đi lạc vào.

Có Bạch Minh phụ giúp, mấy việc nặng như dọn vỉ nướng, nhóm bếp, nấu chè đều không cần Lộ Dao động tay.

Cô lấy bảng hiệu món mới đã viết từ tối qua đặt ra phía ngoài. Khách thấy có món mới, lại còn cùng lúc ra mắt ba món, mà vẫn giữ kiểu giới hạn số lượng, nên chẳng những không nản mà còn càng hăng hái gọi món.

"Chủ quán, ba món mới cho tôi mỗi thứ một phần nhé!"

"Tôi nữa, tôi nữa!"

Lộ Dao quay sang nói với Bạch Minh:

"Tiểu Bạch, vỉ nướng giao cho cậu nha, tôi lo phần bánh áp chảo."

Trong đám đông, Trần Mỹ Nguyệt và Lý Toa Toa lại đến. Vừa nhìn thấy món mới đã lập tức gọi mỗi món một phần.

Giữa đám người, một mái tóc đỏ rực nổi bật khiến Lộ Dao vừa ngẩng đầu liền nhận ra. Người đó còn nháy mắt với cô một cái.

Có điều, anh chàng mặc áo xanh

- người đi cùng hôm trước thì lần này không thấy đi cùng.

Lúc này, Bạch Giản đang đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn xuống dưới, thấy quán ăn vặt phía dưới đông đúc người xếp hàng.

Anh không hiểu cái quán này có gì đặc biệt, mà lại thu hút được nhiều người như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!