Lộ Dao nói là ra ngoài mua cơm, nhưng thật ra là đến tiệm ăn vặt để lấy cơm đặt trước.
Toàn Thắng Cử và Mặc Thành thay phiên nhau nấu ăn, còn cô thì tranh thủ lúc rảnh vào buổi trưa hoặc tối sẽ ghé qua tiệm nail đưa phần cơm. Ban đầu chỉ có một người ăn, sau đó thành ba, rồi bốn người, bây giờ lại có thêm Eugenia.
Hôm nay Lộ Dao lấy năm phần cơm hộp, cùng với mấy phần canh đã gửi trong kho, rồi mang qua tiệm nail chia cho từng người.
Buổi trưa nay Lộ Dao bận rộn, không kịp ra ngoài, cơm là Eugenia mua từ một quán ven đường. Nói thật thì hương vị không có gì đặc sắc.
Nguyên liệu nấu ăn ở thế giới này thật ra khá ổn, đặc biệt là thịt ma thú, thịt tươi ngon, chỉ cần chế biến đơn giản cũng đã rất đậm đà, được khách ở tiệm ăn vặt khen không ngớt.
Có điều, chắc vì trấn Lục Bảo Thạch nghèo quá, nên mấy quán ăn ven đường chẳng mấy đầu tư, cách nấu cũng sơ sài, hoàn toàn không phát huy được chất lượng nguyên liệu.
Eugenia ôm phần cơm của mình, ngồi vào một góc.
Trong hộp là một phần cơm trắng, ớt xanh xào thịt ma thú, đậu hũ Ma Bà, rau trộn với khoai tây sợi, cùng với một chén canh nóng hổi có rau củ và thịt, được trang trí khá bắt mắt.
Trên đại lục Alexander, món chính của họ là bánh mì. Lần đầu tiên thấy cơm trắng, Eugenia nếm thử một miếng, cảm thấy vị hơi nhạt, không quen lắm, nhưng cô không nói ra.
Phần cạnh cơm là món ớt xanh xào thịt ma thú, nguyên liệu này thì cô vẫn biết.
Chỉ là thịt ma thú khá đắt, nên nhà các cô hiếm khi mua, bình thường chỉ dùng thịt heo hay thịt bò là chính. Riêng ớt xanh thì lại rất hay dùng để nấu nướng, gần như tuần nào cũng có mặt trong bữa ăn.
Tuy nhiên, sự kết hợp giữa ớt xanh và thịt ma thú thì Eugenia chưa từng thấy bao giờ. Cô gắp thử một miếng thịt bỏ vào miệng, ngay lập tức cảm nhận được sự dai mềm của thịt, vị thơm béo lan tỏa nơi đầu lưỡi, khác hoàn toàn với bất kỳ loại thịt nào cô từng ăn trước đây.
Eugenia bắt đầu dùng thìa xúc cơm, trộn ớt xanh với thịt, chuẩn bị ăn tiếp thì trong đầu chợt loé lên một ý tưởng. Cô liền đặt luôn cả miếng thịt lẫn ớt xanh lên cơm, xúc một thìa đầy đưa vào miệng. Vừa nhai được vài cái, đôi mắt cô bỗng sáng rực quả nhiên phải ăn như thế này mới ngon.
Cơm, cũng giống như bánh mì ở đại lục Alexander, là món chính. Nếu ăn không thì nhạt nhẽo, nhưng khi kết hợp cùng thức ăn lại cực kỳ hợp vị.
Ăn xong món thịt, ánh mắt Eugenia dời sang đậu hũ Ma Bà đang bốc khói nghi ngút ở bên cạnh. Đây cũng là món cô chưa từng thấy, vừa nhìn đã cảm giác cay nồng, thế nhưng nước miếng lại bất giác dâng lên trong miệng.
Cô đặt nĩa xuống, cẩn thận cầm muỗng múc một chút nước sốt đặc sánh sáng bóng. Nhìn thì có vẻ cay sặc, nhưng vừa cho vào miệng, lại chỉ thấy một chút tê tê và cay nhẹ, kích thích đầu lưỡi bằng một hương vị đậm đà, mới lạ, khiến người ta không kìm được muốn ăn thêm.
Lộ Dao thấy cô ăn mà như thăm dò, liền cười nói:
"Chị dặn đầu bếp làm phần cho mấy em ít cay và ít tê hơn, sợ mấy em ăn không quen."
Dù không hiểu rõ "ít cay ít tê" nghĩa là gì, nhưng Eugenia vẫn cảm thấy được quan tâm, trong lòng vừa mừng vừa ngại. Cô khẽ bặm môi, rồi như đã quen tay, múc thêm một muỗng đậu hũ Ma Bà rưới lên cơm, trộn đều rồi xúc một thìa đầy bỏ vào miệng.
Đôi mắt Eugenia bất giác mở to, đậu hũ mềm mịn, nước sốt đậm đà thấm vào từng hạt cơm, mùi vị hòa quyện béo cay vừa đủ, dường như còn có vụn thịt ẩn bên trong. Sự kích thích nhẹ của vị cay và tê làm vị giác bừng tỉnh, khiến cô ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa, hoàn toàn không thể dừng lại.
Trộn cơm xong ăn mãi không thấy ngán, Eugenia lại gắp thêm một miếng rau trộn khoai tây sợi, vị chua chua cay cay vừa chạm đầu lưỡi đã khiến cô ngẩn người. Cô không ngờ khoai tây còn có thể làm thành món như vậy giòn giòn sảng khoái, cay nhẹ chua nhẹ, đến cuối lại thoang thoảng một chút vị ngọt dịu.
Ngon đến mức cô chẳng biết phải diễn tả sao cho đúng.
Một phần cơm hộp nhanh chóng bị "quét sạch", chẳng còn sót lại một hạt nào. Eugenia ăn đến căng bụng, vừa định nghỉ ngơi thì bỗng phát hiện bên cạnh còn một chén canh mà cô quên khuấy mất.
Bụng đã không còn chỗ chứa, nhưng mùi thơm của canh lại khiến cô tò mò. Không nhịn được, Eugenia nâng bát lên, nhấp thử một ngụm.
Mắt cô khẽ nhắm lại như để cảm nhận trọn vẹn hương vị rau củ đã được ninh mềm, vị ngọt thanh dịu dàng lan toả, nhẹ nhàng xoa dịu cơ thể mỏi mệt của cô như một dòng nước ấm áp len lỏi trong từng kẽ bụng.
Cô cảm thấy toàn thân được lấp đầy một cách dễ chịu, cả tinh thần lẫn thể xác đều như được sưởi ấm, vô cùng mãn nguyện.
Harold và Tư Kim lần đầu ăn cơm hộp ở đây cũng có phản ứng giống hệt Eugenia, chỉ là bây giờ họ đã quen rồi.
Có điều long tộc ăn khỏe hơn người thường rất nhiều, nên mỗi người đều phải ăn suất "siêu đại" mới đủ.
Lộ Dao vừa ăn cơm, vừa tranh thủ giới thiệu mọi người với nhau.
Harold và Tư Kim tuy không phản ứng nhiều với người ngoài, nhưng ít nhất cũng không có thái độ khó chịu gì. Eugenia biết hai người họ chính là hai hộ vệ lợi hại mà Lộ Dao từng nhắc đến, nên từ lời nói đến hành động đều cố gắng giữ lễ phép và dè dặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!