Trên bề mặt giáp phiến hoàn chỉnh, Lộ Dao vẽ một hình chiếc bánh đơn giản, chia thành bốn phần bằng nhau, rồi tô lên những khối màu khác nhau xanh lục, đỏ, vàng và lam.
Tư Kim lúc vừa vào, nhìn thấy thiết kế đó thì suýt nữa trợn trắng mắt. Trong đầu còn thầm rủa:
"Chủ tiệm thẩm mỹ lại bị tụt gu hay gì, làm thực nghiệm thôi mà, vẽ xấu thế ai nhìn cho nổi? Hoặc là đừng vẽ gì luôn đi, để nguyên tấm giáp trơn còn dễ nhìn hơn."
Lúc này, Harold đã hoàn toàn biến hình ở hai tay vảy rồng màu đen bóng loáng phủ kín từ cổ tay đến tận đầu móng. Tuy nhiên, vì chỉ biến hình ở phần tay, lượng ma lực truyền vào chưa đủ để tạo ra hiệu ứng mãnh liệt.
Móng vuốt cắm sâu vào giáp phiến, lớp plastic mỏng như bị nghiền nát bởi luồng sức mạnh, gần như vỡ tan thành bột.
Thế nhưng kỳ lạ là, những vụn giáp li ti đó không hề bay tán loạn. Chúng như bị một sức mạnh vô hình giữ lại, lơ lửng bên trên đầu ngón tay Harold.
Và rồi điều kỳ diệu xảy ra.
Khi Harold dừng biến hình, những mảnh vụn treo lơ lửng kia đột nhiên bắt đầu co rút lại, gom về trung tâm móng tay theo một quy luật nhất định. Các khối màu xanh, vàng, đỏ, lam cứ thế hợp lại, từng chút từng chút một tái hợp thành một tấm giáp hoàn chỉnh, rồi dính chắc lên móng vuốt cự long.
Nhờ có các mảng màu được vẽ từ trước, Lộ Dao có thể quan sát rõ quá trình biến dạng và khôi phục của từng phần giáp dưới áp lực ma lực. Qua đó, cô dễ dàng suy ra được lượng ma lực đã truyền vào phục vụ cho việc điều chỉnh thiết kế giáp sau này.
Tư Kim mở to mắt rồng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lộ Dao lại bày ra trò vẽ bánh ngũ sắc lên giáp. Nhưng điều khiến anh kinh ngạc hơn là làm sao cô có thể chế tạo ra loại giáp không chỉ đàn hồi được dưới áp lực lớn, mà còn có thể tự động phục hồi nguyên trạng và dính chặt vào đầu móng rồng?
Lộ Dao lúc này đang chụp hình lưu lại trạng thái của móng vuốt Harold, rồi ngẩng đầu bảo:
"Giờ thử dùng toàn lực đi. Tôi muốn biết giáp phiến này có thể chịu được tối đa bao nhiêu ma lực trước khi bị vỡ hoàn toàn."
Harold cũng không giấu nổi kinh ngạc.
Ban đầu anh thật sự không hề muốn cắt bỏ mấy cái móng tay bóng loáng của mình để tham gia thử nghiệm này. Nhưng giờ thì lại hưng phấn đến mức muốn làm thêm vài cái luôn cũng được.
Nếu tấm giáp này thật sự có thể chịu được ma lực bộc phát từ cơ thể cự long sau khi biến hình, lại còn có thể khôi phục nguyên dạng và tự dán chặt vào đầu móng, vậy thì vấn đề lớn nhất của bọn họ là không thể giữ móng tay đẹp khi trở lại hình rồng cuối cùng cũng được giải quyết.
Harold gia tăng ma lực, vốn nghĩ giáp phiến sẽ nhanh chóng bị nổ tung vì không chịu nổi sức ép. Thế nhưng, theo dòng ma lực tuôn ra, móng vuốt càng lúc càng to, giáp phiến cũng bị kéo căng ra vậy mà lại không hề vỡ. Chúng chỉ liên tục giãn ra, lan rộng về phía ngoài, dường như không có giới hạn.
Cùng lúc đó, ở vùng núi hoang ngoài Lục Bảo Thạch trấn, Mộc Tâm đang di chuyển nhanh nhẹn giữa những mỏm đá, bàn tay giấu sau lưng.
Những ngày gần đây, ngón tay cô luôn đeo một quân cờ sáng lấp lánh, mỗi giây mỗi phút đều khiến cô tò mò đến khó chịu. Hôm nay là ngày đã hẹn, vừa mới rạng sáng, khi ánh bình minh vừa vén góc trời, cô đã rời khỏi ổ rồng, hướng thẳng về phía tiệm nail.
Đột nhiên, cô cảm nhận được một luồng năng lượng hắc ám cực mạnh phát ra từ hướng Lục Bảo Thạch trấn. Luồng hơi thở này cực kỳ cường đại, mạnh ngang cự long.
Sắc mặt Mộc Tâm chợt nghiêm túc, tốc độ tăng vọt đến giới hạn của hình người, lao nhanh về phía tiệm.
Còn trong khu trọ xa hoa nhất thị trấn, Anne cũng cảm thấy làn sóng ma lực mạnh mẽ và nguy hiểm kia. Cô lập tức cầm lấy cây pháp trượng, phóng xuống lầu.
Dưới lầu, mẹ cô phu nhân Tây Đức đang ăn sáng, Anne ném cho bà một chiếc nhẫn rồi dặn:
"Mẹ, có nguy hiểm trong thị trấn. Mẹ ở lại trong tiệm, tuyệt đối đừng ra ngoài. Con phải đi xem chuyện gì xảy ra.
"Phu nhân Tây Đức biến sắc, định gọi cô lại, nhưng Anne đã lao ra khỏi cửa. Dù không còn ở học viện ma pháp, Anne vẫn là một thiên tài, năng lực cảm nhận ma lực vượt xa người thường. Nhưng lần này, hơi thở kia lại không hề có dấu hiệu thu liễm. Cô rất nhanh đã xác định được nơi phát ra là từ… tiệm nail."Sao một cửa tiệm làm móng lại có thể xuất hiện luồng sức mạnh khủng khiếp như thế này?"
Anne rúng động. Lẽ nào… chủ tiệm kia đã chọc vào một kẻ không nên dây vào?
Không kịp suy nghĩ thêm, Anne lập tức lao đi. Dù biết rất nguy hiểm, trong lòng cô lại có chút phấn khích giống như đang sống lại cảm giác của những ngày tung hoành trong học viện ma pháp năm nào.
Mà lúc này, từ xa ngoài thị trấn, Mộc Tâm cũng đã đến gần. Vì đang giữ hình người nên tốc độ không bằng rồng, nhưng dù vậy, cô vẫn đến nơi cùng lúc với Anne, hai người chạm mặt ngay trước cửa tiệm nail.
Anne vừa nhìn thấy Mộc Tâm thì lập tức nhận ra chính là vị tiểu thư váy xanh lần trước. Nhưng tình huống trước mắt đang căng như dây đàn, không phải lúc để trò chuyện.
Mộc Tâm cũng chẳng buồn để ý đến Anne, bước thẳng lên đẩy cánh cửa tiệm nail đang khép hờ.
Bên trong tiệm vắng tanh không một bóng người, chỉ còn vẳng ra âm thanh "bụp bụp
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!