Chương 7: (Vô Đề)

Bạch Minh hoàn toàn không để ý đến sát khí từ… cấp trên cũ.

Cậu bình tĩnh và kiên quyết, lặp lại lời vừa nói:

"Tôi quyết định từ chức. Thư xin nghỉ đã để lại trong văn phòng của ngài."

Việc tuyển thủ vệ cho nhạc viên còn khắt khe hơn hoàng đế tuyển phi thời cổ đại, nói là "ngàn người chọn một" cũng không quá lời.

Đặc biệt là ở nhạc viên tầng cao, thường xuyên diễn ra các trò chơi hạn chế cấp, yêu cầu thủ vệ phải mạnh mẽ, gan dạ, đủ sức trấn áp cả sân.

Bạch Giản đã chọn Bạch Minh từ hàng vạn người, cẩn thận đào tạo suốt một tháng, tiến hành liên tục 30 trận kiểm tra năng lực, đánh giá cực kỳ cao.

Nửa tiếng trước, anh còn đắc ý khoe khoang với Thanh và Xích rằng thủ vệ mới năng lực siêu khủng, trăm năm khó gặp.

Mới nửa ngày trôi qua, cái người này đã đòi nghỉ việc.

Bạch Giản không thể nào chấp nhận cú sốc này, mặt mày tối sầm lại:

"Cậu cho tôi một lý do hợp lý xem nào."

Bạch Minh chỉ vào Lộ Dao, bình tĩnh nói:

"Tôi muốn đến làm việc ở tiệm của cô ấy."

Bạch Giản liếc nhìn Lộ Dao, lại tùy tiện liếc quanh cửa tiệm một vòng, thầm nghĩ:

"Từ bao giờ bên ngoài nhạc viên lại mở ra cái tiệm ăn này vậy?"

Anh chẳng để tâm, kéo Bạch Minh sang một góc, nhỏ giọng thuyết phục:

"Cái tiệm này thì có gì hay? Cậu nên hiểu rõ, cậu sinh ra là để làm bảo vệ nhạc viên. Chỉ ở đó, năng lực và thiên phú của cậu mới được phát huy đúng chỗ."

Bạch Minh vẫn bình thản, đáp nhẹ:

"Tiệm của cô ấy… có đồ ăn.

"… Đồ ăn?! Bạch Giản thấy câu trả lời này thật nực cười. Suốt cả tháng dẫn Bạch Minh tham gia đủ kiểu kiểm tra trong game, anh ta còn chưa từng biết cái tiệm ăn vặt này có gì đặc biệt, nên chỉ nghĩ Bạch Minh đang lấy cớ bịa chuyện cho qua. Dù vậy, Bạch Giản không nỡ bỏ người giỏi như Bạch Minh, nhưng lúc này Thanh và Xích hai đồng nghiệp cũng đang đứng nhìn. Là đội trưởng bảo vệ, anh ta cũng cần giữ thể diện, đành trưng ra vẻ lạnh lùng, miễn cưỡng nói:"Được rồi, tôi đồng ý."

Bạch Minh lập tức quay lại nói với Lộ Dao:

"Chủ quán, em có thể bắt đầu làm việc từ khi nào?"

Lộ Dao: "……

"Cậu đúng là củ khoai nóng bỏng tay, tôi biết phải làm sao đây? Bên cạnh còn có ông anh kia đang lườm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Nghe nói bảo vệ nhạc viên là nghề có lương cao, tương lai sáng sủa, vậy mà Bạch Minh lại muốn làm nhân viên quèn trong quán ăn nhỏ, khiến Lộ Dao vừa thấy áp lực, vừa cảm thấy không yên tâm:"Một người có năng lực như cậu, làm ở đây chẳng phải quá uổng phí à?

"Bạch Minh nhìn ra được Lộ Dao đang do dự, điều này thì không ổn chút nào vì để được uống chè mỗi ngày, cho dù có phải bám lấy quán này, cậu ta cũng quyết tâm ở lại. Cậu suy nghĩ một chút, rồi giảm bớt vẻ nghiêm nghị lạnh lùng thường ngày, cố tình vò nhẹ tóc mấy cái cho rối lên, làm bản thân trông"hiền lành dễ gần" hơn:

"Chủ quán, em không ngại vất vả, học việc nhanh, cũng không quan trọng chuyện lương bổng. Chỉ cần được ăn cơm ở đây, chị bảo em làm gì cũng được."

Lộ Dao lặng người… kiểu này đúng là khiến người ta rất khó từ chối.

Nhiệm vụ trong hệ thống ngày càng khó, lượng khách mỗi ngày lại càng đông. Nếu không tuyển thêm người, sau này còn mở rộng quy mô nữa, một mình cô thực sự không thể xoay xuể.

Cô cũng có một nỗi lo: mình không rành nơi này, sợ nếu tuyển linh tinh sẽ gặp phải người không đáng tin.

Bạch Minh vốn là bảo vệ nhạc viên, đã thế còn là người vừa được cấp trên níu kéo giữ lại, không giống kiểu người qua đường tạm bợ, chắc chắn là đáng tin cậy.

Lý do cậu ta xin vào làm cũng rõ ràng: vì mê đồ ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!