Chương 49: (Vô Đề)

Lộ Dao quay lại trước cánh cửa có đề chữ "Xuất khẩu

", mở ra lần nữa. Nhưng lần này, cô không trở lại căn phòng nhỏ ban đầu. Trước mắt là một hành lang dài và tối, hai bên là hàng loạt cánh cửa có biển hiệu khác nhau. Cánh cửa phía sau cô có gắn bảng tên"Linh

". Cô tiếp tục đi về phía trước, số hiệu các cửa tăng dần theo thứ tự. Khi tới cửa số 50, đột nhiên số quay trở về 0, và cánh cửa trước mặt cô mở ra. Một nhóm NPC với đủ hình dạng kỳ lạ lập tức tràn ra ngoài."Tan làm rồi! Ngày mai nghỉ, mình phải đi xếp hàng mua đồ ăn vặt!"

"Tôi cũng đi! Nhất định phải thử món pudding cà phê bơ, nghe nói vừa đắng vừa ngọt, ngon cực!"

"Tôi thì phải ăn thịt kho ba chén!"

Đột nhiên, một NPC la lên:

"Ơ!? Chủ tiệm?! Cô sao lại ở đây!?"

Cả đám NPC lập tức ngừng lại, quay về phía Lộ Dao với ánh mắt kinh ngạc.

"Đây chẳng phải là khu làm việc trong khu trò chơi sao?

"Lộ Dao ngờ vực nghĩ thầm. Ra là vậy… bọn họ thật sự có giờ tan làm, như người bình thường đi làm vậy. Lộ Dao cười gượng, chỉ tay ra sau lưng:"Tôi vừa từ trong kia đi ra thôi."

Đám NPC lập tức xúm lại, hỏi dồn dập:

"Cô vào trò chơi á?! Ra từ cửa nào thế?"

Lộ Dao ngẩn người trước phản ứng của họ, rồi đáp:

"Cánh cửa cuối cùng, số hiệu là "Linh"."

Nghe xong, đám NPC lập tức lao vào kiểm tra Lộ Dao từ đầu đến chân, như thể sợ cô bị thương:

"Trời đất ơi! Sao lại vào cái cửa đó?! Cô có bị thương không?"

"Cửa đó là đáng sợ nhất! Có bị dọa sợ không?!"

"Ôi trời ơi, tay cô bị trầy kìa! Là ai làm? Phạt lương hắn ngay! Có đau không?!

"Lộ Dao: … Cái tay này là bị Triệu Vũ Tình đẩy ngã ở quảng trường thôi mà… Những NPC này không hề nhận ra rằng hình dạng của họ trông cực kỳ kinh dị: có kẻ mắt mọc lồi ra trên mặt, da toàn cơ bắp đỏ hồng, miệng thì nứt tới tận mang tai, thậm chí có ba cái lưỡi cứ lắc qua lắc lại khi nói. Có người thì… trước sau đều có khuôn mặt, cùng lúc nhìn chằm chằm Lộ Dao và hỏi han lo lắng. Nếu Lộ Dao không phải đã"cứng bóng vía

"sau chuỗi trò chơi vừa rồi, chắc chắn cô đã bị bọn này hù c.h.ế. t hoặc ngất xỉu tại chỗ. Hơn nữa… Lộ Dao bắt đầu nhận ra một điều quan trọng: Dường như tất cả bọn họ đều biết cô là người sống. Khách thì biết. Nhân viên trong tiệm chắc chắn cũng biết từ lâu. Vậy mà suốt thời gian qua, bọn họ vẫn phối hợp với cô đóng vai"ảo thuật gia

". Lúc này, từ trong đám đông chen chúc, một con ngựa nhỏ màu tím đậm hùng hổ chen ra, khi thấy Lộ Dao đang bị bao vây liền kêu to:"Chủ tiệm!?

Chị sao lại ở đây?!

Mấy người tránh ra mau! Không được bắt nạt chủ tiệm!

"Đám NPC nghe Tiểu Gia quát, lập tức giơ tay lên tỏ ý đầu hàng, dạt ra hai bên, chứng minh mình không hề bắt nạt Lộ Dao. Lộ Dao nhìn con ngựa nhỏ màu tím:"…Tiểu Gia?

"Con ngựa nhỏ đi tới gần, thân hình từ từ biến đổi, cuối cùng hiện ra dáng vẻ quen thuộc của Tiểu Gia nhân viên trong tiệm ăn vặt. Những tờ tiền giấy mà cậu mang theo rơi lả tả xuống đất trong lúc biến hình. Nhưng Tiểu Gia không thèm nhặt, chỉ lo lắng ngồi xổm xuống trước mặt Lộ Dao:"Chủ tiệm, chị không sao chứ?"

Lộ Dao cúi xuống nhặt lên một tờ tiền mềm (loại tiền giống tiền giấy, nhưng có kết cấu đặc biệt mềm mại), nhớ lại chồng tiền giấy vẫn luôn đặt trên kệ hàng trong tiệm.

Hóa ra… đây chính là nguồn gốc của số tiền đó.

Trước đây, Lộ Dao từng nghi ngờ những tờ tiền đó là giả hoặc chỉ là vật trang trí, nên chưa từng sử dụng đến. Hóa ra, chúng đều được mang về từ trong trò chơi.

Tiểu Gia chẳng thèm quan tâm đến đống tiền rơi dưới đất, chỉ muốn đỡ Lộ Dao dậy và đưa cô trở về tiệm.

Nhưng Lộ Dao lại giữ tay cậu lại, cúi xuống nhặt từng tờ tiền giấy lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!