Chương 45: (Vô Đề)

Từ sáng sớm sau khi ăn xong bát mì bò đó, cả ngày Bạch Giản cứ đứng ngồi không yên.

Sợi mì dai mềm vừa phải, nước dùng ninh từ xương đỏ thơm béo đậm đà, chỉ một ngụm húp vào đã cay nồng thơm lừng. Thịt bò nạc mỡ xen kẽ, hầm đến mềm tan, chỗ có gân thì béo nhưng không ngấy, chỗ nạc thì mềm mà không khô, cắn vào miếng nào là miệng đầy hương vị.

Cái tiệm ăn vặt đó mở bên ngoài khu nhạc viên bao lâu nay, vậy mà đến tận hôm nay anh mới biết đồ ăn ở đó lại ngon đến thế.

Khổ nỗi, sĩ diện chất đống như núi, đã từng tuyên bố bao nhiêu lời nặng nề về tiệm đó, giờ dù có thèm đến mấy cũng không dám tự mình vác mặt đi mua.

Chỉ một tô mì bò mà đã ngon đến như vậy mà nghe nói trong tiệm còn có vô số món ăn thần thánh khác.

Anh thường xuyên thấy ba người tổ Phao Phao và cả mấy nhân viên khác trong nhạc viên lén lút đi mua đồ ăn từ tiệm đó, mỗi lần về là tay xách đủ loại hộp to nhỏ khác nhau, không biết bên trong là món gì, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Trên bàn làm việc của Bạch Giản bày đầy những bát mì bò do anh dùng ảo thuật tạo ra: sợi mì to nhỏ đủ loại, bát lớn bát bé, thậm chí còn dùng cả mâm để làm thành phiên bản "mì trộn đặc biệt"… 

Màu sắc đẹp, chi tiết sống động, nhìn bề ngoài thì không khác gì đồ thật, nhưng tiếc thay những bát mì này lại hoàn toàn… không có độ ấm. Cắn một miếng là vỡ vụn, chẳng có hương vị gì, cũng chẳng có mùi thơm nào lan ra.

Bạch Giản hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại trong văn phòng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: nhất định phải tìm được cái cớ hợp lý để đến tiệm ăn vặt. Nếu không, anh sắp phát điên vì thèm mất rồi.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến vài giọng nói cố tình đè thấp. Hồn lực của Bạch Giản cực mạnh, ngũ quan cũng nhạy bén hơn hẳn các thủ vệ khác.

Anh nhanh chóng bước tới, áp tai vào cửa, nghe ngóng.

"Ca đêm hôm nay xong, tan tầm là đi tiệm ăn vặt xếp hàng liền nha."

"Nghe nói tiệm ra món mới, là đồ ngọt đó, thèm quá trời."

"Khi nào vậy? Món gì?"

"Bơ su kem với pudding cà phê! Lúc nãy thấy thủ vệ Thanh trốn trong văn phòng ăn vụng, mùi thơm ngọt lan cả ra ngoài cửa luôn!"

Bạch Giản: "!!!

"Bơ su kem, cà phê pudding! Mới chỉ nghe tên thôi đã thấy muốn ăn rồi. Tên Thanh đó dám ăn riêng một mình?! Không thể nhịn được nữa, Bạch Giản xoay tay mở cửa, ló đầu ra, lặng lẽ nhìn về phía cuối hành lang, nơi ba người đang tụ tập. Phao Phao, Đô Đô và Đông Đông nghe thấy tiếng động rất nhỏ liền lập tức quay đầu. Vừa nhìn thấy thủ vệ trưởng, cả ba lập tức cúi rạp lưng:"Thủ vệ trưởng!"

Bạch Giản bước ra, cố ý giãn mày, làm vẻ ôn hòa, cố gắng tỏ ra gần gũi: "Các cậu vừa nói… ăn vặt…"

Ba người lập tức hoảng hồn cắt ngang:

"Xin lỗi, xin lỗi thủ vệ trưởng đại nhân, chúng tôi sai rồi ạ!"

"Chúng tôi đang bàn chuyện trực ca tối nay, làm sao nghiêm túc hơn, xử lý mấy người khiêu chiến cho gọn!"

"Tiệm ăn vặt ấy à, chán muốn c.h.ế. t luôn ấy, ai mà rảnh đâu đi xếp hàng!"

Vừa nói, ba người vừa khom lưng, vừa dán sát tường như sắp bò đi, nhanh chóng vòng qua người thủ vệ trưởng, chẳng quay đầu lại mà chạy thẳng xuống lầu:

"Ai nha, phải chuẩn bị đi làm rồi thủ vệ trưởng, bọn ta đi trước nhé!"

Bạch Giản: "……"

Anh chỉ định bắt chuyện một chút, tùy tiện tám vài câu về tiệm ăn vặt, rồi tiện thể đi chung với họ thôi mà…

Thế mà nguyên một ngày hôm đó, hễ thủ vệ trưởng Bạch Giản xuất hiện ở khu vực văn phòng nhân viên, nơi đó đang rôm rả bàn tán chuyện ăn vặt liền lập tức như có phép tàng hình. Ai nấy đều giải tán như chim thú bị kinh động, hoàn toàn không cho anh lấy một cơ hội để mở miệng.

Bạch Giản buồn bực không thôi. Trước kia anh rất hài lòng với khí chất uy nghiêm của mình. Giờ thì chỉ cảm thấy chính cái uy đó đang trói tay trói chân mình.

Chẳng lẽ… mình thật sự đáng sợ đến thế sao?

Thẫn thờ đi loanh quanh, chẳng biết có nên quay về không, cuối cùng anh dừng lại trước văn phòng của Thanh. Cửa không khóa, nhưng anh vẫn lịch sự gõ nhẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!