Chương 42: (Vô Đề)

"Nhà ăn nhỏ ở tận cùng thế giới

"? Vậy rốt cuộc là chỗ nào? Có ai cho cái địa chỉ cụ thể đi chứ! Hành khách trên tàu giống như đang xem một bộ phim trinh thám, vừa đến đoạn cao trào thì…"Bộp —

"Cắt ngang vô duyên chuyển sang quảng cáo. Có người quay sang hỏi cậu thanh niên vừa nãy lên tiếng:"Cậu nói biết chỗ đó, ở đâu thế?

"Không ít người vẫn dán mắt vào màn hình, nhưng tai thì bắt đầu hướng về cuộc đối thoại này. Thanh niên kia gãi đầu, hơi nhíu mày:"Hình như là ở khu A, tòa 99, cái tiệm ăn vặt của nhạc viên gì đó."

"Tiệm ăn vặt á?"

"Đồ ăn trong đó thật sự giống như trong video luôn à?"

Cậu ta lắc đầu, hơi ủ rũ:

"Không rõ nữa. Cửa hàng này hot lắm. Tôi với bạn đã đi thử mấy lần mà lần nào cũng hết sạch đồ, rồi đóng cửa nghỉ sớm. Hôm nay định thử lại lần nữa, ai ngờ lại thấy cả quảng cáo của nó trên tàu.

"Cậu cau mày, càng nghĩ càng thấy rầu: Cửa tiệm này vốn đã khó chen chân rồi, giờ còn hợp tác với cả đoàn tàu trưởng mà quảng cáo rầm rộ thế này, chắc sau này càng khó mua được gì. Không khí trên tàu bắt đầu xôn xao hẳn lên."Tòa 99 hả? Có nên đi xem thử không?"

"Có khi là bịa thôi?"

"Tôi muốn đi xem! Tôi muốn ăn đồ ăn kia!"

"Đoạn cuối ấy, là thật à? Món ăn đó có thể chữa được chứng thất hồn sao?"

"Chứng thất hồn là bệnh không chữa được cơ mà? Ngay cả nhạc viên cũng bó tay rồi còn gì."

"Vậy mà trong video, phản ứng của người bệnh kia là sao?"

Không ai cho rằng đó là diễn kịch. Vì khi hồn lực bị ăn mòn đến mức sắp "đoạn hồn

", thì trạng thái ấy không thể giả vờ nổi. Mọi người đều biết điều đó. Dư Thải và Mặc Thành liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều thấy… có chút động lòng. Cái tiệm ăn vặt đó thật sự thú vị đấy. Phải đi thử mới được. Khi cuộc thảo luận bắt đầu rôm rả hơn, màn hình trên tàu bất ngờ lại hiện hình ảnh mới. Trên cùng hiện lên hai chữ to đỏ chót:"TRỨNG MÀU

", Bên dưới là dòng chữ nhỏ:"Chúng tôi lén vào ăn bữa cho nhân viên của tiệm ăn vặt đây! Nội dung hơi dài, xem chán thì cứ đánh tôi đi ~"

Màn hình tràn đầy sự "khoe khoang

"một cách lộ liễu. Ngay sau đó, khuôn mặt đẹp trai sắc sảo của Cao Dương xuất hiện."Là trưởng tàu! Ảnh cũng đến tiệm này ăn sao?"

"Trưởng tàu đích thân xuất hiện? Oách quá rồi còn gì!

"Hồi xưa, khi tuyến tàu này mới ra mắt, từng gây chấn động lớn mức độ nổi tiếng cũng chẳng thua gì cái tiệm ăn vặt hôm nay. Cao Dương vốn được dân cư Mộng Chi Hương gọi vui là"Bố già tuyến tàu

"một nhân vật có tiếng. Cửa thang máy mở ra, Cao Dương dẫn đầu bước ra ngoài. Màn hình chuyển góc quay, lần này hướng về toàn cảnh tiệm ăn vặt phía trước. Ống kính chậm rãi zoom lại gần, rốt cuộc cũng thấy rõ: Một căn nhà hai tầng với màu sắc tươi sáng, thiết kế ấm áp, nổi bật giữa khung cảnh xám xịt xung quanh giống như một con thuyền nhỏ trôi nổi giữa biển sương mù. Biển hiệu màu lam lớn treo ngay trước cửa, trên đó viết năm chữ trắng nổi bật:"Tiệm Ăn Vặt Lộ Dao.

"Trời sắp tối, cửa tiệm vẫn đang đóng. Cao Dương bước tới, gõ cửa. Một thiếu niên tóc tím mở hé cửa:"Còn sớm mà cũng tới à."

Cậu ta liếc thấy sau lưng Cao Dương có máy quay, nhíu mày:

"Còn mang máy quay theo? Đến ăn mà cũng phải ghi hình?"

Cao Dương cười:

"Ghi lại làm kỷ niệm thôi, tôi quen thân với chủ tiệm mà. Không được quay hả?"

Thiếu niên tóc tím nhún vai:

"Đợi xíu, để tôi hỏi đã.

"Hành khách trên tàu dán mắt vào màn hình, không ai rời mắt. Trưởng tàu mà cũng phải đứng ngoài chờ?! Quá lạ luôn! Một lúc sau, thiếu niên quay lại, mở toang cửa:"Chủ tiệm đang bận trong bếp, mấy người cứ vào ngồi trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!