Chương 41: (Vô Đề)

Sau khi các khách rời đi, Lộ Dao lấy thêm điểm tâm mới ra, chia cho nhân viên trong tiệm và Cao Dương.

Chỉ nhờ một miếng Mont Blanc, Tiểu Tề và Nhậm Mẫn đã từ thái độ lạnh lùng cao ngạo chuyển sang thân thiết, nhiệt tình.

Nhớ lại thái độ trước kia, hai người vừa xấu hổ lại có chút ngượng ngùng.

Họ sớm nên nghĩ đến rồi một tiệm ăn vặt có thể khiến trưởng tàu phải để mắt đến, tuyệt đối không phải là tiệm bình thường.

Hai người bắt đầu trò chuyện thoải mái hơn với Lộ Dao, rốt cuộc cũng có thể yên tâm mà ăn bánh, uống cà phê, trong lòng âm thầm vui sướng, thầm cảm ơn các tiền bối đã nhường cơ hội ra ngoài quay phim.

Toàn Thắng Cử được chia một phần Tiramisu, một mình ngồi bên cửa sổ tầng hai, lặng lẽ từng muỗng một ăn rất lâu.

Cả đời anh luôn bận rộn làm việc, tuy lương không thấp, nhưng gia cảnh lại đông người.

Trên có cha mẹ mất sức lao động, dưới có em trai em gái chưa thành niên, mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào một mình anh gánh vác.

Loại điểm tâm thế này, anh xưa nay không nỡ ăn.

Không ngờ đến thế giới này, lại có cơ hội được nếm thử.

Vị ngọt trong nỗi khổ, tựa như cuộc đời anh vậy, chỉ là trước đây khổ nhiều, ngọt ít, còn anh thì hy vọng từ nay về sau có thể giống món điểm tâm này: ngọt nhiều, khổ ít.

Thời gian trà chiều kết thúc, Cao Dương mang theo mấy phần bữa ăn đặc biệt do chính tay Lộ Dao chuẩn bị, chuẩn bị đến viện điều dưỡng khu E.

Anh muốn quay một nhóm video ghi lại sự chuyển biến cảm xúc của bệnh nhân trước và sau khi ăn món ăn vặt ở tiệm này, so với bất cứ quảng cáo sáo rỗng nào, điều này càng có sức thuyết phục.

Lộ Dao tiễn anh ra đến cửa, thuận tiện nói:

"Tối nay mừng bếp trưởng chính thức nhận chức, tôi định nấu cơm. Nếu anh rảnh, có thể đến ăn chung một bữa."

Cao Dương nhướng mày, lập tức trả lời:

"Tất nhiên là rảnh, tối nay ăn gì?

"Giọng điệu đã quen thuộc một cách tự nhiên. Lộ Dao nói:"Cá nấu cay, thêm mấy món nướng BBQ nữa."

Tiểu Tề và Nhậm Mẫn lập tức thò đầu ra từ sau lưng Cao Dương, chớp mắt ngoan ngoãn nhìn Lộ Dao:

"Chủ tiệm, tụi em cũng muốn ăn!"

Lộ Dao giả vờ khó xử, nhíu mày:

"Thêm một người thì khác chứ thêm ba người thì chênh lệch quá lớn rồi đó."

Tiểu Tề và Nhậm Mẫn tỏ ra rất tội nghiệp, khẩn cầu:

"Tụi em ăn không nhiều đâu, thật mà!"

Lộ Dao phất tay cười:

"Được rồi. Chúng ta bắt đầu khoảng 6 rưỡi nhé.

"Tiểu Tề và Nhậm Mẫn một trái một phải kẹp lấy Cao Dương, lao vút xuống lầu như bay. Phải đi nhanh mới không lỡ bữa cơm chiều! Khách đã đi hết, Kỳ Sâm từ tầng trên bước xuống, ném cho Lộ Dao một tờ giấy dùng ảo thuật tạo ra, trên đó ghi mấy thông tin."Tôi muốn nhân dịp video quảng cáo lần này, ra mắt vài món ngọt mới. Những nguyên liệu này cũng không đắt lắm, cô xem có cách nào xoay xở được không?"

Kỳ Sâm có phần lo lắng khi nói ra điều này.

Anh biết tình hình tài chính của Lộ Dao đang rất eo hẹp, tiền mà Bạch Minh và mấy người khác kiếm được từ công việc ở nhạc viên còn đặt trên kệ trong bếp, Lộ Dao vẫn chưa đụng đến.

Nhưng lần này cơ hội quảng bá thật sự quá tốt, cho dù dân số thế giới này chưa bằng một phần mười của thế giới trước kia, thì vẫn là một thị trường khổng lồ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!