Cao Dương xuống tàu, lặng lẽ đi theo dòng người phía trước. Dường như tất cả hành khách đều có chung một điểm đến tầng 99.
Nơi này nổi tiếng nhất chính là nhạc viên, nên anh nghĩ chắc bọn họ đến đó giải trí hoặc xem livestream gì đó. Anh không ngờ một tiệm ăn vặt lại có thể thu hút nhiều người như vậy.
Bên cạnh, có người đi vội vã lướt qua, giục bạn:
"Nhanh lên! Trễ chút nữa đông người là không còn gì để ăn đâu!"
Người kia bước nhanh hơn, nhưng vẫn không quên than vãn:
"Chủ tiệm ra món mới quá bất ngờ, sớm biết thì tối qua đã ở lại tầng 99 rồi!"
Một người khác cũng gật đầu đồng tình:
"Giờ hối hận cũng muộn rồi, mau lên thôi!"
Cao Dương đi sau cùng, đứng ở hàng cuối, từ xa trông thấy nhóm bệnh nhân thất hồn chứng lên thang máy đi thẳng về phía tầng 99.
Anh đành xếp hàng chờ lượt tiếp theo. Mấy người trẻ đứng gần cũng đang bàn tán rôm rả:
"Món bò kho nhìn ngon quá, mới thấy thôi đã muốn ăn liền!"
"Giờ mới hối hận vì lỡ qua nhạc viên khác chơi, giờ không kịp quay lại tiệm ăn vặt nữa rồi!"
"Mì trộn kia cũng hấp dẫn lắm nha, nhìn mềm mềm thơm thơm, lại có giá đỗ với thịt vụn nữa, lên đến nơi tôi phải gọi một tô!"
Hóa ra đêm qua tiệm ăn vặt tạm đóng để nâng cấp, sáng nay Lộ Dao đã livestream giới thiệu không gian mới và thông báo ra mắt món phở mới.
Có vẻ mấy người này vừa xem xong livestream ở nhạc viên khác, lập tức lao đến tầng 99 để kịp thử món mới.
Lúc này Cao Dương mới hiểu ra, tất cả những người đang vội vã đều là vì tiệm ăn vặt kia.
Không chỉ có họ cả những người đang xếp hàng đợi thang máy quanh anh cũng đang bàn tán sôi nổi về tiệm này.
Cao Dương từng đi khắp cả 13 khu của Mộng Chi Hương, mọi điểm đến nổi tiếng đều in dấu chân anh.
Mỗi lần lên đường, anh đều mang theo sự háo hức nhưng khi đến nơi, cảm giác chỉ là: "Hóa ra cũng chỉ có thế."
Những nơi đó, dù được tô điểm kỹ càng đến đâu, nhìn kỹ vẫn chỉ là bản sao lặp đi lặp lại, bên trong trống rỗng.
Ngay cả chính những đoàn tàu mà anh tạo ra, dù chân thực đến mấy, cũng không thể đưa anh đến một nơi "thực sự xa xôi".
Nhưng hôm nay, khi thấy nhiều người đến vậy, tất cả đều đầy hào hứng, cùng hướng về một nơi duy nhất trong lòng Cao Dương bất giác dâng lên một cảm giác chờ mong.
"Tiệm ăn vặt" ấy… có vẻ là một nơi rất thú vị.
Có thể rồi cũng sẽ thất vọng như mọi khi. Nhưng cái cảm giác hồi hộp khi sắp đến đích anh đã rất lâu rồi không còn được cảm nhận.
Thang máy đến, mọi người chen chúc vào bên trong.
Thế giới này thang máy sẽ không báo quá tải. Chỉ khi đã chật đến không còn một khe hở, cửa mới đóng lại.
Ai cũng rất vội.
Khi đến nơi, cửa mở, mọi người ào ra như nước tràn bình, nhưng rồi cùng lúc dừng bước lại ở cửa.
Có người ngạc nhiên thốt lên:
"Tiệm ăn vặt biến thành nhà hai tầng rồi kìa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!