Thanh đã hủy bỏ kế hoạch tham quan Nhạc viên ở tầng 99.
Dù nơi đó chỉ cách tiệm ăn vặt của Lộ Dao vài bước, nhưng anh vẫn xách hộp đồ ăn lên thang máy, đi tàu điện ngầm trở về khu C.
Từ khu A đến khu C cách nhau gần 30 trạm, hành trình mất khoảng một tiếng.
Trước đây, để mô phỏng chân thực đời sống con người hiện đại, các tuyến tàu điện được thiết lập đúng lộ trình, đúng thời gian chạy. Thanh từng rất thích cái cảm giác "thực tế chậm rãi
"đó. Nhưng lúc này đây, anh chỉ cảm thấy đường về vừa xa vừa mệt mỏi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:"Ước gì có thể quay lại tiệm ăn của Lộ Dao ngay lập tức."
Trên tàu điện ngầm, phần lớn mọi người đều có ánh mắt trống rỗng, thần sắc lạnh lùng, như những cái xác không hồn di chuyển đều đặn.
Chỉ có một hành khách ngồi bên cạnh Thanh là liên tục liếc nhìn, ánh mắt đảo qua đảo lại không yên. Anh ta cứ cúi đầu nhìn cái hộp đóng gói trên tay Thanh, mũi hơi động đậy cảm giác như có mùi thơm đang thoảng qua từ đó.
Nhưng… làm gì có chuyện đó?
Người thanh niên kia nhìn mạnh mẽ, khí thế không tầm thường, rõ ràng là một thủ vệ của Nhạc viên. Không ai dám tùy tiện bắt chuyện.
Tàu điện ngầm tới trạm dừng, Thanh đứng dậy.
Cuối cùng, người hành khách kia lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi:
"Tiên sinh… cho hỏi… đồ trong tay ngài mua ở đâu vậy? Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng hình như tôi thật sự ngửi thấy mùi thơm…
"Những người xung quanh lập tức quay đầu lại. Cả khoang xe này, thực ra ai cũng lờ mờ ngửi thấy một mùi thơm mơ hồ, nhưng ai cũng nghĩ đó chỉ là ảo giác. Thanh lạnh lùng đáp:"Khu A, tầng 99, Nhạc viên.
Lúc vào nhớ giữ thái độ lễ phép, đừng làm chủ tiệm hoảng."
Chỉ một câu nói, mọi người bỗng hiểu ngay vấn đề.
"Tầng 99 của khu A Nhạc viên?
"Không ít người trong khoang ánh mắt lập tức nghiêm túc hơn hẳn. Đó là Nhạc viên có cấp bậc cao nhất cả nước, một trong ba nơi duy nhất được phép vận hành trò chơi giới hạn cấp. Hoàn cảnh ở đó siêu chân thật, dù là trong trò chơi hay trực tiếp đến trải nghiệm tại hiện trường, cảm giác đều cực kỳ tuyệt vời. Nam Cung Tư Uyển Mà giờ… đến cả món ăn vặt"giả lập
"bán trong đó cũng có thể tỏa ra mùi thơm, như thể là thật. Điều này đúng là kỳ tích! Không chút chần chừ, một vài hành khách lập tức đổi hướng, xuống ga sớm rồi bắt tàu khác, đi thẳng tới tầng 99 khu A, hướng về Nhạc viên. Lúc này, Thanh đã về đến khu C, bước vào cửa hàng Nhạc viên chuyên về bánh ngọt. Một đồng nghiệp nhìn thấy anh, không giấu được ngạc nhiên:"Hả? Về nhanh thế? Không phải hôm nay định ở lại khu A khảo sát cả ngày sao?"
"Ừ.
"Thanh đem hộp đồ ăn đóng gói giấu vào sâu trong kho vật phẩm cá nhân, còn thiết lập thêm vài lớp rào chắn bảo vệ. Sau đó anh thay một bộ đồ khác rồi rời khỏi văn phòng. Đồng nghiệp của anh đang cầm một tách trà (mà bên trong chẳng có giọt nào), nhưng vẫn không quên giữ phong thái"dưỡng sinh nhân sinh":
"Cậu đi đâu đấy?"
"Ra ngoài vận động một chút.
"Thanh đáp nhẹ, rồi đẩy cửa lớn của Nhạc viên, đi vào một căn phòng trò chơi nhỏ nhất ở khu vực sảnh chính. Đồng nghiệp chỉ biết nhún vai bất lực. Cậu đoán chắc là Thanh bị thứ gì đó kích thích sau buổi khảo sát ở tầng 99 khu A, giờ lại muốn tự mình nhảy vào trải nghiệm trò chơi."Hôm nay e là mấy người thử thách sẽ gặp phải trận khó rồi.
"Đồng nghiệp lẩm bẩm. Dù sao thì khi thủ vệ chính thức bước vào trò chơi, độ khó sẽ bị đẩy lên, khiến mọi thứ trở nên nguy hiểm nhưng cũng hấp dẫn hơn."Thôi kệ, doanh thu hôm nay chắc chắn cao.
"Nghĩ tới đây, cậu ta có phần hào hứng. Sáu tiếng sau. Thanh bước ra khỏi Nhạc viên, người đã được tắm rửa sạch sẽ, thay lại quần áo, rồi đi thẳng đến quầy vật phẩm, lấy hộp cánh gà nướng và sữa bò, mang về phòng làm việc. Đồng nghiệp vừa thấy anh, ngạc nhiên không thôi:"Lại ra nhanh vậy hả?
"Thanh không trả lời, chỉ cắn một miếng cánh gà rồi nhắm mắt tận hưởng. Quả nhiên đúng như dự đoán của anh, sau giờ làm mà được thưởng thức mỹ thực thế này, cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn được nhân đôi. Việc giữ nhiệt với họ vốn không khó, dù đã để suốt bảy tám tiếng, cánh gà vẫn nóng hổi, như vừa nướng xong. Hương vị vẫn giữ được độ ngon hoàn hảo. Còn hộp sữa bò thì ngưng đọng hơi nước bên ngoài, mát lạnh như vừa được lấy từ tủ đông ra. Đồng nghiệp đứng bên cạnh nhìn mà chảy nước miếng:"Cậu đang ăn cái gì vậy?
"Thanh mở mắt, nhìn hộp còn lại vài chiếc cánh gà, do dự trong vài giây rồi hạ quyết tâm. Anh lấy ra một cái cánh gà nướng cay, gượng gạo lắm mới chịu đẩy sang phía đối phương, cùng một hộp sữa bò lạnh. Cắn răng nói một chữ:"Ăn."
Đồng nghiệp tóc đỏ tên Xích liếc nhìn:
"Cậu mua ở khu A đúng không? Nhìn thật vậy chứ ăn cũng như nhau thôi. Tôi không ăn đâu, cậu dùng đi."
Thanh nhắm mắt lại, vẫn kiên quyết đẩy món ăn về phía anh ta:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!