Chương 28: (Vô Đề)

Bạch Minh ngẩng đầu, thấy gương mặt cô đầy u sầu, liền lên tiếng hỏi:

"Chủ tiệm có điều gì phiền lòng sao?

"Lộ Dao liếc cậu một cái, lắc đầu. Nói với cậu cũng đâu giải quyết được gì… Bạch Minh tiện tay xếp mấy chiếc chén vừa nặn xong sang một bên, dịu giọng nói:"Chủ tiệm, đừng khách sáo với tụi tôi, có chuyện gì thì nói ra, mọi người cùng nghĩ cách.

"Lộ Dao thầm nghĩ: chuyện này thật sự các người không giúp được. Nhưng cô lại có một vấn đề đã tò mò từ lâu, bèn nhân cơ hội hỏi:"Vậy… thu nhập từ việc dùng thời gian thì sao? Ý tôi là, nếu hết thời gian, sẽ thế nào?

"Trước đây coi vẫn luôn tò mò nếu thời gian là một loại tài nguyên có thể giao dịch, thì với bọn họ, chắc chắn cũng không thể vô hạn. Dùng hết rồi thì sẽ ra sao? Chết ư? Nếu là đối mặt với Hạnh Tử hay Tiểu Gia, Lộ Dao sẽ không dám hỏi thẳng như vậy. Nhưng với Bạch Minh, người tính tình lười biếng, ngoài ăn thì ít nói ít nghĩ, cô luôn có chút hy vọng cậu sẽ vô tư mà trả lời thật. Bạch Minh không cảm thấy câu hỏi kỳ quái, chỉ thản nhiên nói:"Nếu hết rồi thì vào nhạc viên chơi trò chơi, giành thời gian của người khác.

"Lộ Dao nghe vậy thì mắt mở to hơi ngạc nhiên. Nhạc viên, trò chơi. Trong đầu cô như có tia chớp vụt qua. Bạch Minh liếc cô một cái rồi bất ngờ nói:"Nhưng nhớ kỹ, đừng bao giờ lại gần Nhạc viên.

"Gì chứ? Nói vậy khác nào chọc cho cô càng tò mò hơn? Lộ Dao cúi đầu, ngoài mặt tỏ vẻ ngoan ngoãn:"Ừ."

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi vang lên là âm báo tin nhắn.

Ở thế giới này, điện thoại của Lộ Dao vẫn nhận được tin nhắn, nhưng chỉ khi cô ở trong tiệm. Ra khỏi cửa là mất tín hiệu ngay.

Cô liếc nhìn màn hình, tay đang nặn chén cũng khựng lại.

[Dao Dao, cậu còn nhận khách không? Tối nay mình có buổi hẹn quan trọng, muốn làm lại bộ móng mới.]

Gần đây mải lo chuyện tiệm bánh, Lộ Dao suýt nữa quên mất là mình còn có nghề tay trái.

Cô lập tức nhắn lại:

[Nhận nha. Mình đang về nhà, cậu qua luôn đi.]

Dặn dò nhanh mấy bạn nhân viên trong tiệm, Lộ Dao thu dọn đồ rồi rời đi.

Từ trước đến giờ, Lộ Dao đã rất mê kiếm tiền.

Hồi còn đi học, kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè là cô tranh thủ làm thêm không sót buổi nào.

Sau này lên đại học, thời gian rảnh nhiều hơn, cô bắt đầu học đủ thứ mình thích mà lại kiếm ra tiền.

Làm nail là một trong số đó.

Cô có gu thẩm mỹ tốt, tay nghề cao, dần dần có được tiếng tăm trong giới.

Ở thành phố Diêu Quang, nhiều chị em tiểu thư nhà giàu rất chuộng phong cách của cô.

Người vừa nhắn tin tên là Thẩm Ti Ti, một khách quen cũ.

Trước khi tốt nghiệp và lên đường du lịch, Lộ Dao đã thông báo tạm ngừng công việc làm nail.

Nhưng sau sự cố bất ngờ trong chuyến đi, bị hệ thống trói buộc và ép mở tiệm ăn vặt, cô hoàn toàn quên mất chuyện đó.

Nói thật thì, nếu không phải từ nhỏ đã có thói quen tiết kiệm và tích góp được chút ít tài sản, cô đã sớm bị tiệm ăn vặt này "rút cạn máu

"trong vòng nửa tháng. Dù vậy, tài khoản sụt giảm liên tục vẫn khiến cô cực kỳ lo lắng. Giờ tiệm ăn đã bắt đầu đi vào guồng ổn định, cô mới có thể dành ra chút ít thời gian để quay lại làm thêm, không phải để giàu, chỉ là để cứu đói cái ví ngày càng teo tóp mà thôi. Lộ Dao vừa về nhà, vừa dọn qua đồ đạc thì Thẩm Ti Ti cũng đến. Vừa bước vào, Ti Ti đã lao đến ôm chầm lấy cô:"Dao Dao! Mình nhớ cậu muốn chết!

"Ở thành phố Diêu Quang, tiệm nail không thiếu, nhưng Thẩm Ti Ti đã thử qua gần hết và vẫn quay lại với phong cách của Lộ Dao, coi ấy thấy đây vẫn là ưng nhất. Lộ Dao đã bày sẵn hộp dụng cụ và nguyên vật liệu. Sau khi nghe Ti Ti nói mong muốn thiết kế, cô bắt đầu làm việc. Cùng lúc đó, ở tiệm ăn vặt… Sau khi Lộ Dao rời đi, Bạch Minh gọi ba nhân viên lại vào bếp, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc:"Chủ tiệm hình như đang gặp chuyện gì đó."

Hạnh Tử gật đầu:

"Tôi cũng thấy thế. Dạo này cô ấy cứ thở dài suốt.

"Tiểu Gia tò mò: Nam Cung Tư Uyển"Là chuyện gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!