Sau đó cô lại ngồi xuống đối diện Kỳ Sâm, vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng:
"Đúng, hôm qua chúng ta có gặp. Sau đó anh đã gặp chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Kỳ Sâm cười lạnh:
"Chẳng lẽ không phải do cô đưa tôi đến đây sao? Nói đi, ai sai cô tới? Cô muốn gì?
"Lộ Dao cau mày. Thật sự không thể giao tiếp nổi. Cô lại liếc nhìn quyển"Hướng dẫn sinh hoạt" đang bị anh ta đè chặt, trong lòng cực kỳ tò mò. Nhưng rồi cô đứng dậy, bình tĩnh nói:
"Không phải tôi. Anh tự đến đây. Tôi phải chuẩn bị mở cửa hàng, anh bình tĩnh lại một chút đi."
Lộ Dao đi vào bếp, còn Kỳ Sâm thì lập tức đứng dậy, định trèo qua cửa sổ trốn ra ngoài.
Cửa sổ tuy mở rộng, nhưng ngay chỗ bệ cửa lại giống như có một lớp chắn vô hình, cứng rắn như tường đá. Anh ta dùng đủ cách đẩy, đập, thậm chí dùng vai húc, nhưng vẫn không sao đi qua được.
Kỳ Sâm tức tối rời khỏi quán ăn, định tìm đường ra ngoài, nhưng vừa bước chân ra, anh đã nhận ra khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, đâu đâu cũng toát lên vẻ kỳ quái, không hề giống bất kỳ nơi nào anh từng biết.
Anh đi thang máy xuống dưới, tưởng rằng chỉ cần ra khỏi tòa nhà là có thể quay về chỗ cũ. Nhưng dưới lầu cũng là một thế giới hoàn toàn khác xa lạ đến mức khiến người ta thấy rợn người.
Hai tiếng sau, Kỳ Sâm thất thần quay lại tiệm ăn vặt.
Đúng lúc này, tiệm đang vào giờ cao điểm, ba người trong quán đều bận tối mặt tối mày, chẳng ai để ý đến anh.
Kỳ Sâm dựa người vào cửa, khuôn mặt đầy bực bội.
Trong lòng anh có cả đống câu hỏi muốn hỏi Lộ Dao.
Ngoài cửa, khách đã xếp hàng dài đến tận cửa thang máy. Quán ăn này rốt cuộc có gì mà đông khách dữ vậy? Chẳng lẽ không còn quán nào khác để ăn sao? Sao ai cũng đổ dồn đến đây?
Ngay gần anh, trong hàng người, một cậu thiếu niên đang hào hứng nói:
"Anh ơi, sắp đến lượt mình rồi! Sau buổi livestream tối qua, người tới quán còn đông hơn nữa đấy!"
"Ừ.
"Người đàn ông đi cùng chỉ gật nhẹ một tiếng. Xếp hàng lâu như vậy, bình thường có thể khiến người ta bực, nhưng với anh ta, lâu rồi mới có cảm giác mong đợi như thế này, lại thấy thú vị nữa là khác. Hơn nữa, anh biết rất rõ sau thời gian chờ đợi dài đằng đẵng ấy, thứ mình sắp được ăn là đồ thật, không phải mấy thứ ảo trong game. Cái sự"thật
"ấy với anh quý giá hơn bất cứ phần thưởng nào. Lúc này, Kỳ Sâm nhạy bén bắt được một điểm khác thường. Anh ngẩng đầu nhìn về phía đầu hàng nơi có hai người đang đứng và ánh mắt anh dừng lại trên người người đàn ông cao lớn, sắc mặt bỗng biến đổi dữ dội. Anh ta trợn mắt, giọng run rẩy:"Anh… sao lại ở đây?"
Người đàn ông ấy chính là Đỗ Thần cũng ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Sâm. Trong mắt anh lướt qua một tia hiểu rõ:
"Mới đến à?
"Đỗ Thần không nhận ra Kỳ Sâm là ai, nhưng từ ánh mắt của đối phương, anh cũng đoán được một phần. Thỉnh thoảng sẽ xảy ra những tình huống thế này, những"người chơi" thất bại bị tống vào thế giới này, rồi tình cờ đụng mặt những NPC mà họ từng "giẫm đạp
"trong game. Phần lớn NPC, khi bước vào trò chơi, đều phải dùng lớp ngụy trang để bảo vệ chính mình. Có người còn cố ý làm cho bản thân trông cực kỳ đáng sợ, hoặc thảm hại, khiến người chơi buông lơi cảnh giác. Lúc Đỗ Thần mới bắt đầu có triệu chứng"mất hồn
"trong thế giới thực, cảm xúc anh ta bất ổn, từng có một khoảng thời gian vào game mà không thèm ngụy trang, chỉ dùng đúng hình dạng thật của mình. Người này có lẽ đã từng thấy bộ dạng thật của anh ta. Hơn nữa, nhìn phản ứng thì rõ ràng ấn tượng phải rất sâu sắc. Kỳ Sâm lùi liền ba bước, mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt hoảng loạn đến cực độ, chân mềm nhũn như mì luộc. Đỗ Thần nhanh tay đỡ lấy anh ta:"Đừng sợ, cậu giờ cũng giống chúng tôi rồi.
"Giống? Là ý gì? Câu nói ấy rơi vào tai Kỳ Sâm chẳng khác nào một bản án tử hình. Sau vài giây ngây người, sắc mặt anh ta trắng bệch, gần như sụp đổ. Đến lúc này, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao mình lại bị đưa đến nơi này. Đúng lúc đó, Đỗ An đã bước vào quán ăn, quay đầu lại gọi:"Anh ơi, gọi món đi!"
Đỗ Thần thả tay ra, quay người vào trong quán. Trong ánh mắt lạnh nhạt của anh thoáng qua một tia hứng thú khó giấu.
Nam Cung Tư Uyển
So với những người chơi thất bại, chủ quán ăn này còn khiến anh tò mò hơn nhiều.
Lộ Dao lúc này vẫn đang tất bật trong bếp. Không biết có phải nhạy cảm quá không, nhưng cô luôn có cảm giác như có ánh mắt nào đó đang chăm chú nhìn mình từ xa. Cô ngẩng đầu nhìn quanh thì chỉ thấy thực khách đang tập trung ăn uống, chẳng ai có vẻ đang để ý đến cô cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!