"Là cái gì vậy?" Lộ Dao tò mò hỏi.
Đỗ Thanh Mỹ thấy trên bàn nhỏ có trái cây, ôm Ăn Vạ đứng dậy, quỳ ngồi bên bàn:
"Tôi ăn một chút được không?"
Có khách rồi, Lộ Dao cũng không vội, xoay người đi về phía bếp:
"Đĩa đó tôi ăn rồi. Chờ chút, để tôi cắt đĩa mới."
Bên cạnh bàn có sẵn hộp khăn giấy sạch và hộp đựng bộ d.a. o nĩa dạng kín, có thể ngăn lông mèo.
Đỗ Thanh Mỹ không để ý, lắc đầu, mở hộp lấy ra một chiếc nĩa bạc, trực tiếp xiên một miếng dưa lưới. Dưa ướp lạnh giòn ngọt, mọng nước, hương thơm lan tỏa.
Ăn xong một miếng, cô lại xiên liền hai ba miếng nhét vào miệng:
"Chủ tiệm, khỏi cắt. Đĩa này ăn ngon lắm rồi."
Lộ Dao bưng tới một ly soda vải hoa hồng thêm đá, ngồi xuống đối diện:
"Vậy uống chút nước đi. Mứt vải hoa hồng trong tiệm là nhân viên tự nấu, hương vị rất ổn."
Giữa hè, trái cây ở đại lục Alexander bước vào mùa ngon nhất cũng rẻ nhất. Cô mua rất nhiều để sẵn trong tiệm ăn vặt.
Kỳ Sâm, Toàn Thắng Cử và Mặc Thành mỗi người nấu một ít mứt trái cây, phong vị khác nhau, nhưng đều rất ổn.
Quán cà phê tầng hai giữ lại một phần để pha đồ uống, Lộ Dao mang một phần xuống tiệm nail cho nhân viên dị tộc, lại đóng gói một phần đưa sang Vô Thường làm blind box.
Vậy mà vẫn còn dư, cô mang mấy hũ sang tiệm lông xù xù để đãi khách.
Đỗ Thanh Mỹ nhận ly nước. Hương vải ngọt hòa cùng mùi hoa hồng, quyện với vị chanh tươi mát, thêm đá lạnh một cái
Một ngụm này đúng là đỉnh!
Nam Cung Tư Uyển
Cô ừng ực uống hết nửa ly, nhìn Lộ Dao đầy kinh ngạc:
"Ngon quá!"
Cửa sổ bên bàn nhỏ không đóng kín, gió nóng mang theo hơi ấm thổi vào. Đỗ Thanh Mỹ sững người, lập tức bò tới bên cửa sổ.
"Trời ơi… bên ngoài này… là trên bờ sao?"
Khung cảnh trong và ngoài cửa sổ hoàn toàn trái ngược:
Một bên là biển sâu xanh thẫm, một bên là núi non xanh biếc đủ khiến người ta choáng váng không hoàn hồn.
Đỗ Thanh Mỹ đưa tay ra ngoài cửa sổ, nhưng bị một lớp màng mỏng mềm mại cản lại. Cô quay đầu nhìn Lộ Dao:
"Cửa hàng của cô rốt cuộc là sao vậy? Ở trong biển mà ngoài cửa sổ lại là cảnh trên bờ?"
Nhị Tâm "bộp" một cái nhảy lên bàn nhỏ, định thò móng vào đĩa trái cây. Lộ Dao nhanh tay ôm nó vào lòng, nghiêm mặt nói:
"Trước hết nói cho tôi biết đám cá kia là chuyện gì."
Đỗ Thanh Mỹ quay đầu nhìn ra ngoài cửa tiệm, nơi những con cá lật bụng xếp hàng quái dị đang trôi lềnh bềnh:
"Lúc tôi tỉnh lại cũng ở đó, nên tôi đoán… chúng giống tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!