Chương 16: (Vô Đề)

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Đỗ Thần hơi dừng lại, nhưng không đứng dậy. Anh chỉ thản nhiên cầm lấy đũa, gắp một miếng hoành thánh.

Những chiếc hoành thánh không hề bị mềm nhũn dù ngâm trong nước canh, mà vẫn giữ được trạng thái như vừa mới nấu xong, từng miếng tròn trịa, mượt mà, phần da bánh hơi trong suốt, bên trong là phần nhân thịt hồng nhạt, căng mọng.

Lớp da mỏng bóng của hoành thánh được bao phủ bởi một lớp sa tế đỏ tươi, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng muốn động đũa.

Đỗ Thần hé miệng, nuốt một miếng vào, lớp vỏ mỏng vừa đủ để cảm nhận, không quá dai mà cũng không làm át đi hương vị bên trong, phần nhân thịt bên trong thì săn chắc, giòn sảng, ngon đến mức khiến người ta muốn dậm chân vì thỏa mãn.

Tiếng đập cửa vẫn chưa dừng, một lúc sau, vang lên giọng của Trần Giang:

"Đỗ An, Đỗ An, có ở nhà không?"

Đỗ An đang ngủ trong phòng, nghe thấy tiếng liền bật dậy, vừa chạy ra đã thấy anh trai mình đang ngồi bên bàn, trong mắt lập tức ánh lên niềm vui mừng khôn tả:

"Anh, anh ra khỏi phòng rồi!"

"Ừ.

"Đỗ Thần vẫn đang cắm cúi ăn hoành thánh, chỉ liếc nhìn em trai một cái, sau đó lại tiện tay mở tiếp hộp bánh nhân trứng hẹ và móng heo nướng. Mùi thơm ngào ngạt lập tức xộc vào mũi, hoàn toàn kéo anh vào trạng thái ăn uống điên cuồng. Đỗ An chẳng bận tâm gì, sung sướng chạy ra mở cửa, lập tức kéo bạn vào khoe:"Trần Giang, Trần Giang, nhìn xem, anh tớ đã ra ngoài rồi!

"Trần Giang bị kéo vào trong, trông thấy Đỗ Thần đang ăn ngấu nghiến, cũng không khỏi kinh ngạc. Trong lòng thầm cảm khái: tiệm ăn vặt kia quả nhiên không phải bình thường ngay cả người mắc chứng thất hồn cũng không cưỡng lại nổi sự cám dỗ ấy. Dù trông đồ ăn đóng gói có vẻ nhiều, nhưng với họ thì chẳng đáng là bao. Đỗ Thần cảm thấy chỉ mới chốc lát đã ăn hết sạch, có chút tiếc nuối sờ bụng, ngẩng đầu nhìn em trai đang ngồi đối diện:"Em mua mấy thứ này ở đâu?"

"Khu A, tòa 99 của nhạc viên, một tiệm ăn vặt.

"Nam Cung Tư Uyển Đỗ An thấy ánh sáng trở lại trong mắt anh trai, lòng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đỗ Thần đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài:"Anh chưa ăn no, muốn đi thêm một chuyến, em đi không?

"Thực sự chưa ăn đã đời, anh cảm thấy mình phải ăn thêm ba ngày ba đêm nữa mới thỏa mãn được. Trần Giang chen vào nói:"Đóng cửa rồi, hôm nay chắc không còn ăn được nữa đâu."

Đỗ Thần ngạc nhiên:

"Sớm vậy sao?"

Đỗ An đáp:

"Tiệm đó làm ăn quá phát đạt, bán có hạn mức, lúc nào cũng bán hết rất nhanh."

Trần Giang lúc này nhớ ra mục đích đến tìm Đỗ An, lập tức nói:

"Nhưng mà vừa rồi ở rạp chiếu phim tớ lại thấy một cái quảng cáo nho nhỏ, kiểu chữ chạy dưới màn hình. Chủ tiệm ăn vặt sẽ phát sóng trực tiếp lúc 5 giờ rưỡi, lần này hình như là nấu cơm chiều."

Đỗ An giải thích với Đỗ Thần về việc tiệm ăn vặt có phát sóng trực tiếp, còn nói mình chính là bị buổi phát trực tiếp đó hấp dẫn mà đến khu A ăn thử, sau đó chờ mong hỏi:

"Anh, chúng ta cùng xem phát sóng trực tiếp được không?"

Dù không thể ăn được đồ ngay lúc đó, chỉ cần được xem chủ tiệm nấu ăn cũng đã là một loại hưởng thụ rồi.

Đỗ Thần vừa mới ăn xong, trong đầu toàn là hương vị mỹ thực vừa nếm trải, tạm thời không ăn được cũng đành chịu, nhưng đi xem phát sóng trực tiếp kia rốt cuộc là cái gì thì cũng đáng để thử.

Theo những gì anh biết, mỗi rạp chiếu phim đều tương ứng với một nhạc viên (khu giải trí), chỉ có thể phát sóng trực tiếp những nội dung đang diễn ra trong khu nhạc viên tương ứng.

Anh chưa từng thấy buổi phát sóng trực tiếp từ khu A lại có thể được chiếu ở rạp của khu D. Hơn nữa, cái tiệm ăn vặt kia còn chẳng thuộc về bất kỳ nhạc viên nào.

Có lẽ… đang có chuyện gì đó thú vị xảy ra trong thế giới này.

Đỗ Thần cảm thấy sức sống mà mấy tháng qua anh đánh mất, giờ đang dần quay trở lại. Cái cảm giác hư vô từng chiếm cứ thân xác và tinh thần anh, nay đã có một mục tiêu mới để theo đuổi.

Anh gật đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!