Chương 14: (Vô Đề)

Trong khi đó, Đỗ An đang ăn món cánh gà cay nồng đến rơi nước mắt mà vẫn không dừng lại được, thấy Trần Giang cứ ngồi đờ người ra thì thúc giục:

"Sao cậu không ăn đi? Cái món cánh gà cay này ngon quá trời luôn, cái bánh rau hẹ này cũng thế, mùi vị chết người thật đấy!"

Đỗ An cắn một miếng bánh rau hẹ, vỏ giòn rụm bọc lấy lớp nhân thơm nức như một quả "mini bom", "phụt" một tiếng, mùi thơm như phát nổ giữa hai người.

Tay trái cánh gà cay, tay phải bánh rau hẹ, lúc rảnh lại cúi xuống hút một ngụm trà một ngụm cay, một ngụm mặn, một ngụm ngọt, một ngụm thanh Đỗ An cảm thấy bản thân có thể cứ như vậy ăn mãi không ngừng.

Trần Giang sửng sốt trước cảnh bạn thân ăn uống quá mức nhiệt tình, biểu cảm có phần cứng đờ:

"Thật sự… ngon đến mức vậy sao?"

Đỗ An gật đầu lia lịa, nước mắt vì cay chảy ròng ròng nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh:

Nam Cung Tư Uyển

"Ngon muốn chết! Cảm giác như được sống lại một lần nữa vậy!"

Trần Giang ngập ngừng, cầm lấy cái bánh rau hẹ trứng gà, cắn một miếng nhỏ.

Thân thể anh đột nhiên cứng đờ, giống như vừa bị hóa đá.

Đỗ An lo lắng đẩy nhẹ anh một cái:

"Cậu sao vậy?"

Trần Giang lấy lại tinh thần, cúi đầu để che giấu cảm xúc, giọng nói hạ thấp gần như thì thầm:

"Cái bánh rau hẹ trứng gà này… mùi vị rất giống bánh mẹ tôi từng làm. Đột nhiên làm tôi nhớ đến lúc nhỏ, bà hay làm bánh nướng áp chảo cho tôi ăn."

Anh từng sống cùng mẹ khi còn nhỏ, nhưng sau này mẹ mắc phải chứng thất hồn, không bao giờ tỉnh táo lại được nữa.

Thời gian nơi đây trôi quá lâu, đến mức Trần Giang bỗng nhận ra, đã rất lâu rồi mình không còn nhớ đến mẹ.

Nỗi buồn trào lên, đè nặng trong lòng anh.

Đỗ An bị cảm xúc của Trần Giang lay động, lại nghĩ đến người anh trai đang ở nhà, sự hào hứng vì món ăn ngon cũng theo đó mà vơi đi:

"Nếu anh mình được ăn mấy món này… không biết có thể khá hơn không?"

Trần Giang nhẹ giọng an ủi:

"Thử xem đi."

Anh trai của Đỗ An cũng đang trong tình trạng rất nghiêm trọng, hoàn toàn mất đi hứng thú với mọi thứ trong cuộc sống.

Sau khi hai người dùng bữa xong, Đỗ An gọi Hạnh Tử lại, hy vọng có thể đóng gói một phần đồ ăn mang về.

Người khách đang chuẩn bị rời khỏi gần đó nghe vậy thì không kìm được mở miệng:

"Tiểu tử, như vậy thì không hay lắm đâu. Ai chẳng biết ở đây bán đồ ăn giới hạn, mỗi người chỉ được một phần. Cậu muốn lấy thêm, ai mà biết có thật là để cho anh trai, hay cậu chỉ muốn ăn thêm phần nữa?"

Lại có người hùa theo:

"Đúng đấy, thật sự có anh trai thì để ảnh tự đến đây mà ăn. Muốn xin thêm, ai biết có phải cậu đang giả bộ để ăn thêm không?"

Trần Giang chạy ra đỡ lời, nhưng những người khách khác vây quanh ép hai người lùi hẳn ra gần cửa. Cửa tiệm chật kín, họ không thể vào lại được.

Bên trong, khách khứa người này một câu, người kia một lời, không ai chịu nghe lời giải thích của Đỗ An, khiến cậu lo lắng đến phát khóc, chỉ biết đứng yên bất lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!