Chương 114: (Vô Đề)

"Cô là ai?" Đội trưởng đội nhỏ, Lữ Viễn Phàm, lập tức kéo Chu Nghiênh ra sau lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm Lộ Dao.

Đội của bọn họ có năm người, đều là thế hệ sinh ra sau "Vô Thường Nhật". Lớn tuổi nhất là Lữ Viễn Phàm, mới mười bảy, còn nhỏ nhất chỉ khoảng mười lăm.

Ánh mắt cả nhóm nhìn Lộ Dao đều xen lẫn tò mò và đề phòng.

Lần này "Vĩnh Dạ" kéo dài hơn mọi khi, đồ ăn dự trữ sắp cạn, nên họ đành liều ra ngoài tìm thêm.

"Vĩnh Dạ" vốn là thời kỳ tương đối an toàn trong "Vô Thường Nhật".

Lúc đó, phần lớn sinh vật biến dị đều rơi vào trạng thái ngủ đông, nên bọn trẻ con mới dám ra ngoài.

Vấn đề là "Vô Thường Nhật" đã kéo dài suốt hai mươi năm rồi. Những nơi từng có thể kiếm ăn đều bị lục soát sạch sẽ, thậm chí túi rác dính chút vụn bánh cũng chẳng còn.

Mấy đứa trẻ mò mẫm giữa đêm tối, đi rất xa, suýt thì lạc đường, lúc ấy mới thấy ánh đèn nơi đây.

Một khu thương xá cũ kỹ, hoang tàn, giữa đó lại xuất hiện một cửa tiệm nhỏ sáng đèn, bài trí lạ thường. Thoạt nhìn, ai cũng nghĩ là bẫy.

Nhưng tấm biển sáng rực và cái tên kỳ quái kia lại khiến đám thiếu niên, thiếu nữ còn sót lại chút tò mò, chẳng dằn được mà tiến lại gần.

Thật ra, Lữ Viễn Phàm vốn không muốn vào.

Cậu lớn hơn một chút, từng theo người lớn ra ngoài làm nhiệm vụ, thấy đủ loại bẫy c.h.ế. t người rồi.

Nhưng bốn người còn lại đều muốn vào xem thử, chẳng còn gì để ăn, trở về cũng chỉ ôm bụng đói.

Nếu xui xẻo thì c.h.ế. t đói, vậy thà liều mạng một lần còn hơn.

Lộ Dao nhìn cả nhóm, thầm nghĩ: Mấy đứa nhỏ này nhiều người hơn cô, đáng lẽ người phải sợ phải là cô chứ?

Nhưng thôi, cảnh giác chút cũng chẳng sao.

Nam Cung Tư Uyển

Cô lùi lại một bước, giữ giọng ôn hòa nhưng không quá thân mật:

"Tôi là Lộ Dao, chủ tiệm blind box này. Nếu các cậu đang tìm đồ ăn, bên kia có blind box đồ uống nóng và mì gói mới lên kệ. Muốn thử vận may không?"

"Đồ uống nóng?" "Mì gói?" "Blind box?"

Ba từ này, chỉ có "đồ uống nóng" là bọn họ hiểu được, đại khái là thứ gì đó có thể uống khi còn ấm.

Chỉ vậy thôi, mà cả đội đã bắt đầu xôn xao.

Lữ Viễn Phàm vẫn giữ cảnh giác, nhưng cô gái đi đầu tên Chu Nghiênh đã không chờ được, xoay người bước tới chỗ chiếc máy "blind box đồ uống nóng". Ba người còn lại cũng tò mò đi theo.

Lữ Viễn Phàm: "…"

(Chỉ biết thở dài bất lực.)

Chu Nghiênh tò mò áp mặt lại gần tấm kính trong suốt của chiếc máy:

"Cái này là… mấy loại đồ uống à?"

Lộ Dao đứng ngay bên cạnh, vừa tiện hướng dẫn "khách hàng lần đầu chơi blind box", vừa âm thầm quan sát phản ứng và lời nói của họ, xem thử có thể hiểu thêm gì về thế giới này để sau này điều chỉnh sản phẩm cho phù hợp.

"Đúng vậy." Cô mỉm cười, giọng đều đều mà thân thiện.

"Chiếc máy này toàn là đồ uống nóng, rất ngon. Tổng cộng có mười hương vị. Em chỉ cần sang máy bên kia đổi lấy đồng tệ blind box, bỏ vào khe này, là có thể rút ngẫu nhiên một loại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!