Chương 53: Hết

Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức cả hai.

Dương Hạo Tư nhắm mắt mò lấy điện thoại áp lên tai. Cậu vừa định 'ừ' một tiếng thì mới phát hiện cổ họng mình đã khàn đặc sau đêm qua, không nói nổi thành lời. Cậu đành chọc Mạnh Hạ Nhĩ dậy, bảo anh nghe thay.

Mạnh Hạ Nhĩ cũng chẳng buồn mở mắt, vừa cầm lấy điện thoại đã bị tiếng gào đầy tức tối của Bạch Hiểu Du trong máy làm cho giật nảy mình.

"Dương Hạo Tư, cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại của tôi à? Hôm nay là tiệc đóng máy, cậu chết ở đâu rồi hả! Cả đoàn làm phim đang chờ một mình cậu đấy!"

Tiểu Dương dụi đầu vào lòng Mạnh Hạ Nhĩ, lắc đầu ra hiệu, rồi thì thầm: "Không đi được."

Bạch Hiểu Du không nghe ra giọng người khác, tiếp tục mắng: "Không đi được cái gì! Đây là bộ phim đầu tiên tôi đóng nữ chính đấy, cậu có bò thì cũng phải bò tới cho tôi! Dù tàn phế cũng phải tới!"

Vừa bị đánh thức, Mạnh Hạ Nhĩ bực bội đáp lại: "Cậu ấy bò không nổi đâu."

"Vì sao? Anh là ai?"

"Tôi là người yêu cũ của cậu ấy, cậu ấy chết rồi, tạm biệt."

Anh Hạ thẳng tay cúp máy, ném điện thoại sang một bên, rồi hai người lại ôm nhau ngủ tiếp.

Đêm qua họ đã quậy quá muộn, Dương Hạo Tư kiệt sức đến ngất đi, Mạnh Hạ Nhĩ vừa ngáp vừa tắm rửa cho cậu, suýt nữa thì cả hai ngủ quên luôn trong bồn tắm. Căn phòng dưới lầu đã loạn thành một bãi chiến trường, chẳng còn chỗ nào để nằm. Anh đành bế cậu lên tầng hai, lấy một bộ chăn gối sạch sẽ ra thay.

Đến một giờ trưa, con chó đói quá, bèn bò lên tầng hai cào cửa gọi chủ.

Mạnh Hạ Nhĩ gượng dậy, còn Dương Hạo Tư thì như một con gấu túi, treo dính trên người anh, mắt lim dim chờ anh đút nước. Thấy cổ họng cậu đau, Mạnh Hạ Nhĩ lại bón thêm cho một muỗng siro xuyên bối tỳ bà, dỗ mãi cậu mới chịu há miệng uống.

Dương Hạo Tư ăn chút gì đó rồi lại lăn ra ngủ, nặng chình ch*ch. Suýt nữa thì anh ôm không nổi, phải dùng hai tay chống vào mông để nhấc cậu lên. Anh ôm cậu ra sofa mà suýt ngã nhào.

"Dậy đi, ngủ nữa là sang đến ngày mai rồi đấy." Anh vỗ nhẹ lên má Dương Hạo Tư.

"Không muốn..." Tiểu Dương ôm lấy anh cọ cọ, lầu bầu: "Mệt chết mất, mông đau quá... anh hung dữ như vậy, lỡ làm hỏng rồi thì ai còn thèm theo anh nữa..."

"Làm sao mà hỏng dễ thế được, tôi đã bôi thuốc cho em rồi."

Mạnh Hạ Nhĩ vỗ lưng, bảo cậu xuống, nhưng Dương Hạo Tư không chịu, hai tay vẫn quấn chặt lấy cổ anh, người cứ xoắn qua xoắn lại.

Trong nhà chẳng có bộ đồ ngủ nào vừa người cậu, nên tối qua Mạnh Hạ Nhĩ đành mặc cho cậu một chiếc áo thun của mình, cũng không mặc q**n l*t. Hai khối thịt mềm mại kia cứ dính sát vào đùi anh mà cọ.

"Gâu gâu gâu!" Tương Mè nổi giận, hất tung cái bát xuống đất.

Mạnh Hạ Nhĩ hết cách, đành đi lấy đồ ăn cho chó. Con cún vùi đầu ăn ngấu nghiến, anh bèn hỏi Dương Hạo Tư: "Vẫn chưa chịu làm hòa, rốt cuộc em muốn thế nào? Nói đi, muốn anh mua gì cho em?"

Dương Hạo Tư lăn một vòng trên ghế sô

-pha, kẹp lấy gối ôm rồi nói: "Em đâu cần anh mua gì cho em... nhưng anh phải mời em đi hẹn hò chứ. Phải có hoa hồng, sâm

-panh, phòng karaoke riêng, phải thật chân thành ấy! Anh có bao giờ tặng hoa cho em đâu."

Mạnh Hạ Nhĩ leo lên ghế, ngồi d*ng ch*n trên người cậu: "Tặng hoa thì có ích gì, vừa lãng phí, lại còn rước côn trùng về nhà..."

"Anh đúng là chẳng có chút lãng mạn nào hết!"

"Được rồi, được rồi, mua! Em còn muốn gì nữa?" Anh cúi người, kề sát tai cậu mà thì thầm: "Hoa hồng, việt quất, em cứ lập một danh sách đi, anh mua hết cho. Còn có thể mua cho em một chiếc xe nhỏ, mùa xuân này em đi học bằng rồi tự mình lái, nhưng không được đắt quá, vì anh vừa mua nhà, trong túi không còn bao nhiêu tiền..."

Dương Hạo Tư không chịu nổi cảnh anh kề sát nói chuyện, mặt đỏ bừng lên: "Ai, ai cần anh mua cho! Em có tiền! Em nuôi anh thì sao!"

"Được, em nuôi anh." Mạnh Hạ Nhĩ hôn lên cổ cậu.....

Dương Hạo Tư nói: "Chị à, cảm ơn chị, cuối cùng em cũng được ăn mặn rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!