Chương 51: (Vô Đề)

Nụ hôn bất ngờ làm Mạnh Hạ Nhĩ sững người mất ba giây, đến giây thứ tư anh mới ôm chặt lấy Dương Hạo Tư, kéo cậu vào lòng.

Tiểu Dương chỉ khẽ l**m m*t, cắn nhẹ lên môi và răng anh, nhưng chưa được mấy cái đã bị anh cướp lấy thế chủ động, ép ngược cậu xuống ghế phụ mà điên cuồng gặm hôn.

Mạnh Hạ Nhĩ như một con sói, cắn môi trên rồi lại ngậm lấy môi dưới, đuổi theo đầu lưỡi cậu mà m*t, cắn, gần như muốn nuốt trọn. Anh ép sát người, mượn trọng lực để đưa lưỡi tiến sâu vào khoang miệng đối phương, gấp gáp xâm chiếm.

Dương Hạo Tư chịu không nổi, chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh. Mãi đến khi sắp nghẹt thở, Mạnh Hạ Nhĩ mới buông ra, bóp nhẹ sau gáy cậu và dịu dàng hơn với nụ hôn của mình.

Nụ hôn thứ hai nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hai sống mũi cọ vào nhau, lần này chỉ dừng lại ở việc môi răng ma sát, thi thoảng lướt nhẹ qua nhau.

Rồi anh hôn lên mặt cậu, từ thái dương xuống đến tận cằm, dừng lại lâu nhất ở khóe mắt. Nước mắt mặn chát, Mạnh Hạ Nhĩ hôn đến khi không còn giọt nào, trong khi tay đã luồn sâu vào trong áo, v**t v* tấm lưng cậu.

"Đủ rồi đấy, bảy phút rồi còn chưa chán à..." Lưu Nghiêm Du ở ghế lái càu nhàu: "Hai người muốn hôn thì ra ngoài hoặc ra ghế sau mà hôn, đóng cửa lại giùm cái được không? Gió lùa hết vào, máy sưởi cũng bay sạch rồi."

Mạnh Hạ Nhĩ ngẩng đầu lườm anh ta một cái, lại ôm Dương Hạo Tư trong lòng thêm một lát rồi mới rời ghế phụ, đứng ra ngoài cửa xe.

Dương Hạo Tư bị hôn đến mềm cả người, thân thể gần như nghiêng hẳn sang ghế lái, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là bị hôn đến thiếu oxy. Đôi mắt cậu vẫn còn đỏ hoe, long lanh ánh nước, gò má cũng đỏ ửng, đôi môi bị cắn đến sưng lên, hơi hé mở để lộ mấy chiếc răng trắng.

Cả hai đều th* d*c. Nhìn nhau một lát, Mạnh Hạ Nhĩ mới dời mắt đi chỗ khác. Anh đã cứng rồi.

Lưu Nghiêm Du lại thúc giục: "Hai người đang quay cảnh slow

-motion trong phim truyền hình đấy à? Đừng diễn nữa, hai ông giời, mau dậy được không? Hơi nóng bay hết rồi!" Mạnh Hạ Nhĩ đưa tay kéo Dương Hạo Tư dậy, rồi cả hai mới xuống xe, đóng cửa lại.

Xe dừng hẳn, hai người đi tới dưới cột đèn đường. Dương Hạo Tư nói: "Anh cúi đầu xuống."

Mạnh Hạ Nhĩ ngoan ngoãn nghe lời, bèn bị cậu giáng cho một bạt tai.

Trong xe, Lưu Nghiêm Du nghĩ bụng: Hời quá, phim tình cảm còn kèm cả cảnh hành động!

"?" Mạnh Hạ Nhĩ ôm mặt, không thể tin nổi: "Em đánh anh?"

"Đúng, đánh anh đấy!" Tiểu Dương đánh xong vẫn chưa hả giận, lại giẫm cho anh một cước: "Đồ thần kinh, coi tôi như thằng hề mà đùa giỡn hả! Hôn cái con khỉ! Cút!"

Nói xong, cậu vào ghế phụ lấy túi rồi lộc cộc bỏ đi. Mạnh Hạ Nhĩ không đuổi theo, Lưu Nghiêm Du vội hạ cửa kính xuống gọi: "Cậu còn ngây ra đấy làm gì, chẳng phải tôi bảo cậu mau đuổi theo à? Nhanh chân lên!"

Mạnh Hạ Nhĩ chống tay vào cửa xe, lắc đầu: "Từ từ, chờ chút... còn chưa mềm."

Dương Hạo Tư tỉnh táo lại từ trong d*c v*ng, nghiến răng nghiến lợi. Nụ hôn ấy cậu đã mong đợi quá lâu, đến khi thật sự hôn thì đúng là mê muội... Khốn kiếp, Mạnh Hạ Nhĩ là cái đồ khốn nạn! Anh ta dám lấy chuyện có bạn gái ra lừa mình, đâu biết quãng thời gian ấy mình đã khổ sở thế nào. Anh... anh có thể đuổi theo nhanh lên được không! Rõ ràng tôi đã cố ý đi chậm thế rồi mà!

Trong bụng Tiểu Dương đếm đến mười lăm, Mạnh Hạ Nhĩ mới lững thững tới, kéo cậu lại: "Này, đưa túi cho anh."

"Anh lấy? Lấy cái quái gì? Anh là ai mà đòi!" Dương Hạo Tư không đưa, tiếp tục sải bước, đi còn nhanh hơn.

Mạnh Hạ Nhĩ tự thấy mình có lỗi, không cãi lại: "Anh là gì cũng được, đưa đây. Xin lỗi, anh sai rồi."

Dương Hạo Tư đang tức, ném thẳng cái túi vào ngực anh. Mạnh Hạ Nhĩ mỉm cười, biết là còn cơ hội, bèn xách túi lên rồi nắm lấy tay cậu: "Về xe đi..."

"Đừng chạm vào tôi!" Tiểu Dương hất mạnh tay anh ra: "Tôi ghét anh!"

Mạnh Hạ Nhĩ mặc kệ, dứt khoát nắm lấy tay cậu nhét vào túi áo mình: "Em ghét thì cứ ghét, nhưng lần nào em chẳng nói vậy. Anh thích em là được."

Dương Hạo Tư vốn rất dễ mềm lòng trước chiêu này, chỉ là miệng không chịu thừa nhận: "Anh có phiền không?!"

"Anh phiền? Anh mà phiền thì em còn hôn anh chắc?"

"Liên quan gì đến anh! Đồ mặt dày..."

Tiểu Dương đá tung một viên sỏi, oán hận trừng mắt nhìn anh: "Anh để tôi biết mình có bạn gái mà vẫn... nhìn tôi mặt dày đến ở nhà anh, thấy vui lắm hả? Anh có biết bạn bè tôi chửi tôi thế nào không? Anh để tôi làm kẻ thứ ba à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!