Giữa trưa hiếm hoi có nắng, ánh sáng xuyên qua cửa kính rọi vào cũng khá ấm áp, khiến người đang nghỉ trưa mơ màng buồn ngủ.
Dương Hạo Tư nằm trên ghế dài, đắp tạm chiếc áo lên người, con ngươi dưới mí mắt đảo nhanh, rồi bỗng bật dậy ngồi phắt lên.
Nhân viên hậu trường giật mình, hỏi cậu sao thế, cậu nói không sao.
"Bạn trai cũ báo mộng, bảo tôi nên đốt giấy vàng mã cho anh ta rồi."
Tiểu Dương vừa nói vừa xé một tờ giấy nhỏ, viết chữ "Cút" lên rồi lấy bật lửa đốt đi.
Đáng chết, Mạnh Hạ Nhĩ như hồn ma không tan cứ chui vào giấc mơ của cậu. Cậu thật sự muốn gọi điện mắng cho một trận, nhưng lại không có sóng, chỉ đành thôi. Tức đến mức khóe miệng nổi rộp, trán cũng mọc mụn.
Hôm đó sau khi nghe Bạch Hiểu Du nói câu kia, Tiểu Dương thấy rất có lý.
Vì yêu cầu của kịch bản, gần đây Bạch Hiểu Du luôn đọc sách của Trương Ái Linh, cô mang theo mấy quyển lên núi, còn đưa cho cậu một quyển.
Dương Hạo Tư đọc không hiểu, cứ mở ra là buồn ngủ. Vừa ngủ, cậu đã mơ thấy Mạnh Hạ Nhĩ, trong mơ Mạnh Hạ Nhĩ nói xin lỗi cậu, nhẹ nhàng hôn lên thái dương cậu.
Không thể nào là anh ấy được, vì nụ hôn của Mạnh Hạ Nhĩ chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Nụ hôn của anh như mưa rào, ào ạt dồn dập trút xuống, đã lâu vậy rồi mà cậu vẫn nhớ rõ mùi vị ấy.
Cuối tháng, gió thổi rất to, cả căn nhà đều vang lên những tiếng rít gào. Cảnh quay còn lại hầu như đều là cảnh ngoài trời, đạo diễn dứt khoát cho mọi người nghỉ một ngày.
Dương Hạo Tư ôm cuốn sổ vẽ, cậu muốn phác thảo lại toàn bộ thiết kế trang điểm và làm tóc của từng nhân vật trong đoàn phim, sau đó mang về cho cô giáo xem.
Cậu vẽ cho Bạch Hiểu Du một cặp lông cậu hơi rậm và thẳng hơn, đợi đến giai đoạn sau sẽ sửa lại cho mảnh mai. Cậu nghiêm túc thiết kế một bộ tạo hình hoàn chỉnh, cảm thấy rất có thành tựu, rất vui vẻ.
Bản thân cậu cũng đâu phải mất đi tình yêu là không thể sống nổi!
Trong quãng thời gian cậu thất tình, sư phụ luôn nói với cậu rằng bản thân không yêu đương vẫn có thể rất hạnh phúc.
Trịnh Nguyệt Quý nói: "Tiểu Dương à, con còn quá trẻ, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, tình yêu không thể giải quyết hết thảy vấn đề của con, nó chỉ là một loại cảm xúc. Tình yêu ấy, giống như sếp của con vậy, con đừng chỉ nghĩ nó có thể làm gì cho con, mà phải nghĩ con có thể làm gì cho nó! Một người toàn thân đầy vấn đề, sếp sẽ không muốn nhận đâu.
Phải sống một mình thật tốt đã, mới đủ tư cách chạm đến tình yêu."
Dương Hạo Tư nghĩ, từng bước đi của mình thật ra đều bị cô giáo nói trúng.
Hóa ra cậu và Mạnh Hạ Nhĩ chia tay là vì cả hai đều không thể sống một cách độc lập cho đàng hoàng.
Cuối tháng Ba, cảnh quay trên núi cơ bản đã xong, cậu còn đón sinh nhật trong đoàn phim. Bánh sinh nhật chỉ là một chiếc bánh nhỏ, không có nến.
Buổi tối, Bạch Hiểu Du nhờ dì trong làng hầm cho cậu một nồi gà nấm. Gà còn non, mùi thơm hấp dẫn.
Cả đoàn phim tụ tập lại, vừa mừng sinh nhật cậu, vừa mừng cuối cùng cũng quay xong cảnh trên núi, có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi mới quay cảnh thành phố.
Năm nay Tiểu Dương không viết "tiểu luận" đăng Weibo, lúc nhắm mắt cũng không cầu xin có đại ca nào đến làm '1' cho mình.
Cậu nhìn cây nến ảo trên điện thoại mà ước: "Hy vọng tôi và Mạnh Hạ Nhĩ đều có thể hạnh phúc, ở bên ai cũng được. Tương Mè cũng phải hạnh phúc."
Thổi nến xong cậu ngẩng đầu nhìn trăng, cậu không biết Mạnh Hạ Nhĩ có đang nhìn cùng một vầng trăng với cậu không.
---
Khi Dương Hạo Tư rời đi, hành lý cũng đã mang đi gần hết, nhưng dù sao cũng ở suốt nửa tháng, nên vẫn để lại chút dấu vết sinh hoạt.
Một sợi dây buộc tóc rơi trên bồn rửa mặt, một gói đồ ăn vặt kẹt sau đệm sofa, tờ "khế ước" dán trên tường phòng khách, và còn hai hộp sủi cảo trong tủ lạnh.
Sủi cảo nhanh chóng được ăn hết, sợi dây buộc tóc màu hồng thì được đeo trên cổ tay, thỉnh thoảng nằm ngủ còn cấn vào da.
Mạnh Hạ Nhĩ do dự mấy ngày, còn Dương Hạo Tư thì như bốc hơi khỏi thế gian, gọi điện không được, WeChat không trả lời, tài khoản mạng xã hội cũng không cập nhật nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!