Chương 46: (Vô Đề)

"Qua Tết bạn cùng phòng của tôi về rồi, mai tôi cũng dọn đi thôi."

Nghe câu này, Mạnh Hạ Nhĩ hơi sững người. Lúc ấy, anh đang đứng sau lưng Dương Hạo Tư, từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy cặp cậu của cậu ấy qua gương.

Anh hỏi: "Nhanh vậy sao?"

Tiểu Dương gật đầu: "Tối nay tôi thu dọn một chút, mai xách vali đi là được rồi."

"Ồ."

Tất nhiên, anh không thể giữ cậu lại. Giữa họ bây giờ chẳng là gì của nhau, người ở nhờ nay dọn đi, lẽ ra anh phải mừng mới phải.

Nhưng anh vốn nghĩ Dương Hạo Tư sẽ ở thêm một tháng nữa. Dù gì cả hai đều ngầm hiểu rằng họ vẫn còn dây dưa với nhau. Cứ chờ thêm chút nữa xem sao, đây mới là lần "tổng kết sau chia tay" thứ ba thôi mà, biết đâu chờ thêm chút nữa lại có cơ hội tái hợp.

Dù ngoài miệng nói cứng với Lưu Nghiêm Du, nhưng anh đã lén tâm sự với Mễ Lạp rằng đêm nào anh cũng mơ thấy Dương Hạo Tư. Anh còn bảo, thêm nửa tháng nữa, nếu hai người chung sống vẫn ổn, anh sẵn lòng xuống nước lần thứ tám.

Hơn nữa, biểu hiện của Dương Hạo Tư tuyệt đối không giống một người đã hết tình cảm với anh.

Một buổi chiều nọ, Dương Hạo Tư tìm không thấy điều khiển, bèn buột miệng gọi theo thói quen: "Chồng ơi."

Mạnh Hạ Nhĩ cũng quen miệng đáp lại.

Dù sau đó cả hai lúng túng mất nửa tiếng, nhưng ai cũng hiểu, hai năm qua họ vẫn chưa quên được nhau.

Làm sao Dương Hạo Tư có thể nghĩ rằng mình không còn là người đặc biệt trong lòng Mạnh Hạ Nhĩ được chứ? Rõ ràng là mối tình đầu, bao nhiêu cái "lần đầu tiên" đều đã trao cho cậu ấy...

Mạnh Hạ Nhĩ tựa như một cái cây, còn Dương Hạo Tư là người làm vườn đã luôn tay cắt tỉa cành lá cho anh. Người làm vườn đi rồi, cái cây kia vẫn cứ thế mọc lên.

Anh đã không còn ăn nói th* t*c, đã biết tự vuốt tóc cho gọn gàng, vào nhà là xếp dép ngay ngắn...

Trong lòng anh luôn thầm nghĩ: Dương Hạo Tư, em cứ hối hận đi, hối hận vì đã bỏ lỡ một tôi xuất sắc thế này!

Mạnh Hạ Nhĩ mua căn nhà này vào tháng tư năm ngoái, nhưng ý định đã nhen nhóm từ tháng ba, đúng vào sinh nhật của người ấy.

Anh và Dương Hạo Tư đã hủy kết bạn WeChat ngay sau khi chia tay, nên chỉ tình cờ thấy được thông tin sinh nhật trên Weibo.

Mạnh Hạ Nhĩ vốn không phải người hay để ý ngày tháng, cũng chẳng có "khiếu lãng mạn". Nhưng ngày sinh nhật của Dương Hạo Tư lại khắc sâu vào tâm trí anh sau khi họ đường ai nấy đi.

Ngày 20 tháng 3 hôm đó, chuông báo thức vang lên: "Hôm nay là sinh nhật chú cừu nhỏ mà anh yêu nhất, nhớ mua quà trước khi trời tối nhé!" hiển nhiên là do Dương Hạo Tư đã cài từ trước.

Sau hôm ấy, Mạnh Hạ Nhĩ đã xóa lời nhắc đó đi, nhưng bộ não thì vẫn ghi nhớ.

"Sinh nhật lại thêm một tuổi, mong sớm tìm được một anh "1" đẹp trai mới, mong năm nay tăng fan..."

Dương Hạo Tư rất thích viết những dòng trạng thái dài, Mạnh Hạ Nhĩ lướt qua và đọc được một câu ở giữa:

"Muốn có một ngôi nhà quá, mình rất thích căn nhà từng ở trước đây, ban công thật to, đúng là căn nhà trong mơ của mình. Năm nay phải cố gắng dành dụm, có cơ hội sẽ mua nó!"

Đọc xong, Mạnh Hạ Nhĩ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: Với cái thói tiêu tiền như nước của em mà cũng dám mơ mua căn nhà này à? Có biết nó đắt thế nào không!

Thế là, với lý do "để Dương Hạo Tư vĩnh viễn không mua nổi căn nhà trong mơ của mình", Mạnh Hạ Nhĩ đã mua luôn căn hộ ấy.

Chủ nhà ban đầu không chịu bán, mãi đến khi anh bịa ra một câu chuyện cảm động rằng "mua nhà là để cưới bạn gái về ở", người ta mới mềm lòng.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Mạnh Hạ Nhĩ vẫn choáng váng vì cái giá của nó. Đắt đến xót cả ruột, mẹ anh còn nhắn liền mười tin mắng anh tại sao lại đi mua nhà cũ.

Thời gian họ chia tay còn dài gấp đôi thời gian yêu nhau, vậy mà anh vẫn để tâm đến Dương Hạo Tư như thế, sao có thể nói là không đặc biệt, không trân trọng cho được?

"Qua mùng Năm mình ăn sủi cảo nhé, tối nay làm không?" Mạnh Hạ Nhĩ hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!