Dương Hạo Tư bắt đầu khui đống gói hàng nhận được từ năm ngoái. Cậu vốn có thói quen gom hết lại rồi mở một thể cho bất ngờ, tiện thể quay video đập hộp.
Mở đến hộp bông tai đã đặt trước, năm nay đang thịnh hành ngọc trai nên cậu đã mua cả bộ, chỉ có đôi bông tai này hết hàng nên được gửi đến sau.
Viên nào viên nấy tròn xoe, ánh lên sắc hồng phớt. Trước đây cậu từng chê kiểu này quê mùa, giờ nhìn lại thấy thật ấm áp và sang trọng. Dương Hạo Tư cầm lên soi gương mấy lần, thấy rất đẹp, chuẩn bị đeo thử thì phát hiện lỗ tai đã bị tịt.
Cậu bực bội trách mình tuần trước đi tắm đã tháo bông tai ra rồi quên đeo lại. Cậu quay sang ống kính, than thở: "Lỗ tai tịt mất rồi."
Cậu vừa mở hộp vừa trang điểm. Trang điểm xong vẫn thấy tai trống trải, bèn chọn một đôi kẹp tai trong hộp đeo tạm.
Lọ kem nền là quà tặng từ nhãn hàng, vừa hay hôm nay có thể dùng thử để review. Trang điểm xong, cậu gọi điện cho Khâu Gia Hứa, hỏi cậu có muốn ra ngoài ăn không.
"Để mai đi, hôm nay tôi đang quay ngoại cảnh."
Trong điện thoại nghe rõ tiếng gió thổi vù vù, Dương Hạo Tư cũng lười ra ngoài, cậu nói: "Cầu Cầu, không phải cậu nghỉ việc rồi à? Trời lạnh thế này còn ra ngoài làm gì, đi ăn lẩu xiên với tôi đi."
Công việc hiện tại của Khâu Gia Hứa là cùng bạn mình quay video khám phá ẩm thực. Bạn của cậu là một blogger nổi tiếng, Dương Hạo Tư từng xem video hai người họ quay chung.
"Cậu nghỉ việc làm gì thế? Không phải đang làm rất tốt sao? Bạn kia của cậu bắt nạt cậu à?"
"Không không, hôm nay xong việc tôi còn phải đi xem nhà. Đợi chuẩn bị xong nhà mới là tôi chuyển luôn."
Dương Hạo Tư vừa ăn vừa bật video của họ lên xem trên iPad: "Căn nhà cũ của chúng ta không thuê được nữa à?"
Tiểu Khâu nói: "Tôi hỏi rồi, chủ nhà cho người khác thuê mất rồi."
Nghĩ đến tính cách hay lưu luyến của Dương Hạo Tư, cậu bèn an ủi: "Nhà vừa dọn đi là sẽ có người mới thuê ngay thôi, chúng ta tìm chỗ khác là được mà. Không sao đâu, căn tôi mới xem vị trí cũng tốt, chỉ cần xách vali đến ở luôn. Tối nay xem ổn là mai có thể chuyển vào."
"Ừ, cậu thấy được là được, tôi nghe cậu."
Dương Hạo Tư vốn hay hờn dỗi, có lẽ để bù trừ nên bạn bè quanh cậu ai cũng hiền lành, nhất là Khâu Gia Hứa. Ở cùng cậu lâu ngày, Dương Hạo Tư cũng tập được cách nói chuyện chậm rãi như cậu.
"Cậu có yêu cầu gì về nhà không? Có muốn ánh sáng tốt hơn không?"
Dương Hạo Tư không để ý, cậu đang mải xem video. Thấy lúc quay cảnh ăn uống, Tiểu Khâu cẩn thận cuốn bánh vịt cho người bạn kia, cậu bèn hỏi: "Sao cậu đối với ai cũng tốt thế, còn cuốn cả bánh cho người ta nữa."
"Hả?" Khâu Gia Hứa nghe xong thấy khó hiểu: "Tôi phải làm việc đây, lát nữa gọi lại cho cậu sau."
Dương Hạo Tư có chút ghen tị. Cậu luôn muốn mình là người đặc biệt nhất, bạn bè đã vậy, huống hồ là người yêu. Khâu Gia Hứa đối xử với cậu rất tốt, nấu cơm cho cậu, đi siêu thị cũng không quên mang đồ ăn vặt về cho cậu, nhưng chỉ cần thấy Khâu Gia Hứa có người bạn thân hơn mình, cậu sẽ không vui.
Tính chiếm hữu của cậu rất mạnh, nhưng lại không muốn mất bạn, thế là mọi ghen tuông vô cớ đều trút lên đầu Mạnh Hạ Nhĩ.
Sau lần chia tay đầu tiên, họ đã quay lại với nhau, nhưng Dương Hạo Tư vẫn không chắc Mạnh Hạ Nhĩ có phải là "tình yêu đích thực" của mình không, nên cứ vô thức thử thách anh. Cậu cố tình làm trái ý, liên tục thử thách giới hạn chịu đựng của Mạnh Hạ Nhĩ, để xem anh có thể bao dung mình đến đâu.
"Nếu yêu tôi thì có thể chịu đựng được mọi thứ thuộc về tôi không?" Dương Hạo Tư rất tin vào điều này, nên luôn quay bạn trai mình như chong chóng.
Mạnh Hạ Nhĩ quả thật rất giỏi chịu đựng cậu. Chỉ cần không đi quá giới hạn, anh đều chiều theo, bởi anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi vì đã không công khai mối quan hệ của họ. Sự nhẫn nhịn đó vừa là một cách bù đắp, vừa mang theo chút thương hại theo kiểu tự cho mình là cao thượng của đàn ông.
Dương Hạo Tư muốn gì anh cũng cho, nhưng trong lòng lại nghĩ "yêu đương đồng tính mà không thể công khai" thật đáng thương. Thế là Dương Hạo Tư vừa chán ghét "sự tử tế" kiểu gia trưởng đó, vừa say mê sự nuông chiều của anh, khó lòng dứt ra được. Cậu muốn xem Mạnh Hạ Nhĩ có thể thiên vị mình đến mức nào.
Dương Hạo Tư tự biết mình có khiếm khuyết trong tính cách, cậu muốn được chữa lành trong tình yêu, nhưng Mạnh Hạ Nhĩ không học y, thậm chí chính anh cũng là một bệnh nhân. Người ta nói tình yêu đẹp có thể chữa lành, nhưng họ thì giống như hai bệnh nhân ở chung phòng, cùng nhau phát điên, để rồi cuối cùng cả hai đều đầy thương tích.
Hôm qua ăn lẩu quá lâu, về cuối nồi nước dùng càng lúc càng cay. Dương Hạo Tư vừa tham ăn lại vừa sợ cay, mồ hôi túa ra đầy đầu. Mạnh Hạ Nhĩ gọi cho cậu một cốc sữa đậu nành, rồi nhờ nhân viên phục vụ rót giúp.
Một cử chỉ quan tâm nhỏ như vậy cũng đủ làm Dương Hạo Tư cảm động, cậu nói ra mấy lời thật lòng: "Rất nhiều lần tôi đã cố tình làm vậy đấy. Thật ra tôi có thể không xem điện thoại của anh, không ăn kem lúc nửa đêm, không dẫn bạn về nhà... là tôi cố ý chọc anh tức."
"..." Mạnh Hạ Nhĩ thở dài: "Tôi biết cậu cố ý hành hạ tôi mà."
"Không phải, tôi muốn chúng mình có một mối quan hệ thật đặc biệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!