Chương 40: (Vô Đề)

Dương Hạo Tư về đến nơi thì trời đã tối, tiếng nhạc chát chúa trong quán bar cũng nhỏ lại, ca sĩ hát live ôm cây guitar bắt đầu cất giọng.

Ánh đèn mờ ảo, ca sĩ liên tục hát mấy bài nhạc chậm, Tiểu Dương uống xong rượu mới tìm được một chỗ ngồi lặng lẽ nghe, bài đang hát là "Áo len đen".

"Một chiếc áo len đen, hai người một kỷ niệm, mưa qua rồi càng khó quên, quên rằng anh còn yêu em..."

Tiểu Dương nhíu cậu, nước mắt còn chưa khô đã mắng: "Nhạc nhẽo xàm xí gì vậy!" Bài này là bài tủ của Mạnh Hạ Nhĩ, cậu lập tức chạy lên yêu cầu ca sĩ đổi bài.

Cậu ca sĩ gật đầu, chuyển sang bài "Hạnh phúc đã hẹn đâu". Mới hát đến câu "Anh vẫn còn yêu em" đã bị Tiểu Dương quát dừng, yêu cầu đổi tiếp.

Dương Hạo Tư quay lại chỗ ngồi, phát hiện người kia đổi sang hát "Bộ phim dài nhất". Cậu tức đến bốc khói, vừa muốn xông lên đập cho ca sĩ một trận, lại vừa không kìm được mà chìm vào bi lụy, ngồi một góc khóc thút thít theo điệu nhạc.

Cậu cảm thấy bài hát nào cũng như đang nhắm vào mình. Tình yêu của cậu và Mạnh Hạ Nhĩ chính là bộ phim đã chiếu suốt ba năm ấy. Không biết lúc nghe những bài này, Mạnh Hạ Nhĩ có nhớ đến cậu không?

Ca sĩ thấy Dương Hạo Tư mắt đỏ hoe, mặt cậu dữ tợn đứng dưới sân khấu, bèn cảm thấy không ổn: "Anh bạn, quá tam ba bận đấy nhé!"

Dương Hạo Tư giơ chai bia lên: "Cậu chỉ biết hát mỗi nhạc Châu Kiệt Luân thôi à! Không đổi bài khác được sao!"

Ca sĩ lắc đầu: "Tôi cứ thích hát nhạc Châu Kiệt Luân đấy, sao nào?"

Dương Hạo Tư nói: "Cậu đổi bài đi, lát nữa tan ca tôi cho cậu thổi kèn."

Ca sĩ: "Cậu cho tôi hai trăm tệ thì tôi đổi."

Tiểu Dương nổi khùng: "Tôi không đáng giá hai trăm tệ à! Mắt cậu mù rồi sao! Cậu liệt dương hả!"

"Có cho không?"

"Không!"

Ca sĩ nhìn ra cậu đang thất tình, chỉ cười: "Vậy tôi hát tiếp nhé, bài sau là 'D Dạ Khúc'."

...

Lúc Đào Phi Vũ đến quán bar thì ca sĩ đang hát câu "Vì em, anh đàn lên khúc nhạc Sô

-panh, để tưởng niệm tình yêu đã chết của đôi ta". Anh tìm một vòng mới thấy Dương Hạo Tư đang ở góc quán, bị hai người lạ lôi ra ngoài như một con chó chết.

"Buông ra."

Đào Phi Vũ bước nhanh tới, túm lấy một tên. Anh thấy gã này quen quen, nghĩ một lát mới nhớ ra đây chính là kẻ năm ngoái từng mập mờ với Dương Hạo Tư, suýt nữa bị anh đá gãy xương.

Anh không biết tên gã, bèn hỏi thẳng: "Cái chỗ gãy lần trước của cậu lành rồi à?"

"Cậu ta uống say, tôi chỉ đỡ một chút thôi."

Gã kia biết mình không phải đối thủ, dứt khoát buông tay. Vừa định đi đã bị túm lại. Đào Phi Vũ từng tập gym, trông không cao nhưng lực tay kinh người, kẹp chặt đến mức đối phương giãy không ra.

"Cậu làm gì đấy! Buông ra, người giao cho cậu rồi thì tôi đi!"

Đào Phi Vũ đương nhiên không tin gã tốt bụng vậy. Dương Hạo Tư đã gọi điện nhờ anh đến đón, một mình sao có thể say đến mức này. "Cậu cho cậu ta uống gì? Tôi hỏi lại lần nữa thì không chỉ gãy một khúc xương đâu. Tôi đền nổi đấy."

Hai tên kia cũng không dám làm căng: "Xã hội văn minh, cậu không dám đánh người đâu. Là nó tự uống nhầm, chỉ có chút thành phần an thần thôi..."

"Cút mau."

Đào Phi Vũ đến là để đón người, cũng lười gây chuyện. Anh gọi phục vụ lấy một ly nước đá, tạt thẳng lên mặt Dương Hạo Tư: "Tỉnh dậy, về thôi."

Tiểu Dương mơ màng mở mắt, gọi anh: "Chị, buồn ngủ, mệt quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!