Chương 34: (Vô Đề)

Mạnh Hạ Nhĩ ăn được nửa bát, thấy Dương Hạo Tư vẫn còn lục tung hộp phim truyền hình thì dùng đũa gõ vào bát cậu: "Được rồi được rồi, mau ăn đi, mì nát hết rồi kìa."

Dương Hạo Tư nói: "No, chưa tìm được phim tôi muốn xem thì tôi sẽ không ăn!"

Cậu lại lăn tăn lựa chọn, kén cá chọn canh mãi không tìm được cái ưng ý, ngay cả Tương Mè ăn xong cũng đã nằm bò dưới chân cậu ngủ mất.

"..." Mạnh Hạ Nhĩ giật lấy điều khiển, mở chế độ giọng nói: "Nhà có trai có gái, đừng chọn nữa, xem cái này đi."

Lưu Mai bước ra giới thiệu gia đình, Dương Hạo Tư cuối cùng cũng bưng bát bắt đầu ăn. Cậu ăn rất chậm, toàn bộ sự chú ý dồn vào TV, gặp chỗ buồn cười thì ngậm đũa cười ngốc nghếch.

Mạnh Hạ Nhĩ rửa xong bát quay lại thì thấy người ta mới ăn được một nửa.

"Em có thể ăn nhanh lên được không, nguội cả rồi..."

"Tôi không có hứng ăn."

"Không ăn thì đổ đi, tôi không ăn phần thừa của em đâu đấy."

Dương Hạo Tư lườm một cái, đặt bát vào bồn rửa, hỏi: "Tôi rửa muộn một chút được không?"

"Em để vào máy rửa bát, ngay dưới đó thôi."

Dạo gần đây toàn rửa bát bằng tay nên Dương Hạo Tư không để ý trong nhà có máy rửa bát. Cậu ngồi xổm, mở tủ, xếp bát vào, cảm thấy mới mẻ lắm.

Rồi lại nhớ đến nguyên nhân lần chia tay thứ hai của họ, chính là cãi nhau vì chuyện rửa bát, lập tức trong đầu tua lại cảnh cũ.

"Ok, vậy ta bắt đầu ôn lại chuyện chia tay nhé."

Dương Hạo Tư tiện tay lấy cây kem trong tủ lạnh, cắn một miếng, dựa vào cửa tủ lục tiếp xem có đồ ăn vặt nào phục vụ cho "quá trình ôn lại" không, cuối cùng lôi được bịch phô mai que, kiểm tra hạn sử dụng xong ôm ra, vui vẻ lắm.

Mạnh Hạ Nhĩ nhìn cậu bày đủ thứ đồ lạnh ra, định mắng nhưng lại sợ bị nói là nhiều chuyện, đành mím môi khó chịu: "Ôn thì ôn, dù sao cũng là do em."

"Gì mà do tôi? Rõ ràng là lỗi của anh thì có!" Dương Hạo Tư nhảy phịch lên sofa, làm Tương Mè đang ngủ bật dậy hoảng hốt. "Nói cho anh biết nhé, mỗi lần chia tay tôi đều có ghi lại, đừng hòng chối."

Nói xong, cậu moi điện thoại trong túi áo ngủ, mở blog riêng ra xem.

Mạnh Hạ Nhĩ cố gắng nhớ lại lần chia tay thứ hai, thế nào cũng không cảm thấy mình sai, chỉ có thể cho rằng đối phương đang cãi chày cãi cối.

Nhưng đã là "anh Nhĩ hiền lành lý trí" thì không thèm chấp, anh định dùng lý lẽ thuyết phục: "Em quá đáng thật sự, bạn bè em đưa về tôi không quản, như Ngụy Thận Mạc gì đó cũng chẳng sao, nhưng em gặp ai cũng rước về nhà à? Uống chung một ly ở quán bar cũng thành bạn rồi sao?"

"Wait, anh nói cái đó không phải một lần đâu nhé!" Tiểu Dương lật blog chia tay ra: "Cái đó là lần thứ ba rồi!"

"?" Mạnh Hạ Nhĩ làm mặt hỏi chấm: "Lần thứ ba? Chứ không phải lần hai sao, lần đầu là cái hôm qua nhắc rồi mà."

"Ngày x tháng x, trời quang, tôi và Mạnh Hạ Nhĩ lại chia tay một lần..." cậu đọc to blog: "chính là lần đó, tôi bận cả ngày, về thấy bát từ hôm qua vẫn chưa rửa, hai đứa mình cãi nhau đó!"

"Có chuyện này à?" Mấy lần cãi nhau vì không rửa bát quá nhiều, Mạnh Hạ Nhĩ không nhớ nổi: "Em kể chi tiết chút xem."

"Hôm đó anh bị thua liên tục ba ván, ván đầu ad diễn, ván hai sp afk, ván ba mid jungle chửi nhau..."

"À tôi nhớ rồi..." Mạnh Hạ Nhĩ gãi đầu: "hôm đó tôi chơi cả buổi chiều chỉ thắng được hai ván... Khoan, thế cũng tính là một lần chia tay á?"

"Tính chứ!"

Mạnh Hạ Nhĩ nghĩ kỹ lại: "Nhưng tối hôm đó em vẫn ngủ với tôi mà..."

Dương Hạo Tư lấy nắm đấm nhỏ đập sofa: "Đó là vì tối đã làm hòa rồi! Nhưng chia tay vẫn là chia tay, hai tiếng cũng tính!"

"Vậy theo cách tính của em thì chúng ta ít nhất chia tay tám trăm lần rồi, ôn lại đến sang năm cũng chưa xong đâu?" Anh Nhĩ lấy tờ "Thỏa thuận chia tay hòa bình" hai đứa say rượu viết hôm trước, thêm điều khoản: "Chia tay dưới một ngày, không nói trực tiếp từ 'chia tay' thì không tính nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!