Dương Hạo Tư ngủ đến khi tự tỉnh, đầu vẫn còn hơi nặng nề. Cậu xoay người nằm nghiêng một lúc mới phát hiện đây là giường của Mạnh Hạ Nhĩ.
Hai chiếc giường của bọn họ là loại giường đôi mua cùng lúc, nệm cũng đều dày, nên nằm lên chẳng có gì khác biệt.
Mạnh Hạ Nhĩ không ngủ cùng cậu, trên giường không hề có dấu vết, chắc anh ngủ ngoài sofa phòng khách. Dương Hạo Tư ngẩn người vài giây rồi chui đầu vào chăn, im lặng hét lên trong ba giây.
Điên thật rồi! Cùng lắm chỉ cần nhắc lại chuyện chia tay là được, sao cậu lại kể cả chuyện kia ra chứ!
Tiểu Dương cuống đến mức lăn lộn loạn xạ trên giường. Cậu muốn kể với bạn bè, nhưng chuyện này đến cả bạn bè cũng chưa bao giờ nói, căn bản chẳng thể mở miệng.
Lăn đến mức cả người lẫn chăn cuốn lại như một con sâu lớn, cậu mới dần bình tĩnh, bắt đầu tự thôi miên bằng "nguyên lý tiềm thức" của Đào Phi Vũ: Dương Hạo Tư, khi cậu bệnh thì người điều khiển cơ thể là tiềm thức, là tiềm thức của cậu muốn thổ lộ bí mật đó với anh ấy... Tại sao lại là anh ấy? Vì cậu tin anh ấy... Khốn kiếp, tại sao mình phải tin tưởng bạn trai cũ, một "người đã chết" trong quá khứ chứ! May mà ngay sau đó, Dương Hạo Tư lại tìm được cái cớ cho bản thân:
À, vì người đã chết mới có thể giữ bí mật.
Cậu bò dậy, rón rén hé cửa, định nhân lúc Mạnh Hạ Nhĩ không có ở đó thì chuồn về tầng trên. Ai ngờ Tương Mè nhạy bén phát hiện khe cửa, lao tới ngoạm dây kéo toạc cửa ra.
Cứu mạng! Dương Hạo Tư liều mạng nháy mắt với Tương Mè, chỉ tay về phía Mạnh Hạ Nhĩ đang nằm ngủ trên sofa, ra hiệu cho cún con đừng phát ra tiếng động.
Tương Mè gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: Được rồi, gọi ba dậy chứ gì? Thế là nó nhảy phốc lên, đáp thẳng xuống bụng Mạnh Hạ Nhĩ, đạp người ta tỉnh luôn.
Mạnh Hạ Nhĩ dụi mắt ngồi dậy: "Dậy rồi à? Đỡ hơn chút nào chưa?"
Dương Hạo Tư cười gượng: "Đỡ nhiều rồi..."
"Lại đây."
Mạnh Hạ Nhĩ gọi cậu đến sofa, một tay đặt lên trán cậu, một tay đặt lên trán mình như đang so sánh nhiệt độ rất nghiêm túc.
Động tác đặt tay lên trán này với Dương Hạo Tư mà nói quá mức thân mật. Cậu cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Nếu anh không bỏ tay ra, chắc mặt cậu lại đỏ bừng lên mất.
Hình như động tác đó không kéo dài bao lâu, Mạnh Hạ Nhĩ xác định cậu không còn sốt cao: "Không sốt nữa thì tự pha thuốc uống đi, anh làm bữa sáng cho em."
"Ờ... ờ, tôi đi tắm cái..."
"Cảm cúm mà tắm cái gì? Em mặc thêm đồ, nằm nghỉ đi."
Mạnh Hạ Nhĩ ấn cậu ngồi xuống sofa, rồi quay người vào bếp.
Có lẽ con người khi yếu ớt sẽ dễ bị thu hút. Lúc này, trong mắt Dương Hạo Tư như đeo kính lọc màu hồng, nhìn bóng lưng tập tễnh của Mạnh Hạ Nhĩ thấy toàn trái tim bay phấp phới: Người đàn ông này bá đạo quá, mình yêu chết mất.
Cậu vội vàng lắc mạnh đầu, hất mấy cái bong bóng màu hồng đó ra khỏi não.
Đó chỉ là những ý nghĩ không nên có. Cậu không thể si mê một người đàn ông đã có bạn gái... Nhưng mà, tối qua trong lúc ý chí cậu yếu đuối, không có chuyện gì xảy ra thì đúng là thiệt thòi quá. Nếu như Mạnh Hạ Nhĩ muốn... thì khi cậu đang bệnh, chẳng còn sức chống cự, chỉ biết nửa đẩy nửa nhận... Hu hu, cậu chưa từng "làm" trong lúc sốt bao giờ, chắc chắn sẽ rất k*ch th*ch...
"Gâu!"
Tương Mè ngậm bát ăn chạy đến, ý bảo muốn ăn cơm.
"Rồi rồi rồi, mẹ lấy cho con liền..."
Đồ ăn của chó ở trong bếp, thế nên Dương Hạo Tư đành phải ở chung một không gian với Mạnh Hạ Nhĩ.
Mạnh Hạ Nhĩ đang nấu mì gói, bỏ thêm xúc xích và trứng.
Hai người đều không nói gì, trong bếp chỉ còn tiếng lục lọi thức ăn cho chó và tiếng nồi nhỏ sôi ùng ục.
"Em..."
"Tối qua..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!