Chương 31: (Vô Đề)

Dương Hạo Tư uống thuốc xong vẫn không chịu lên lầu, ôm chăn cuộn mình trên ghế sofa, Tương Mè cũng chui vào chăn của cậu để sưởi.

Mạnh Hạ Nhĩ gọi ít đồ ăn thanh đạm để lên bàn, nhưng cậu không có hứng ăn, nghịch điện thoại một lát rồi lơ mơ ngủ, sau đó lại trở mình tiếp tục ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, chẳng ai nhắc nhở, một bên đùi trắng muốt để lộ ngoài chăn, tỉnh lại thì càng choáng váng, muốn ngồi dậy uống miếng nước cũng chẳng còn sức.

May là con chó vẫn nằm cạnh, cậu khàn giọng gọi: "... Tương Mè, Tương Mè... bảo bối ngoan, đi gọi ba con đi, trong phòng đó, ngoan nào."

Tương Mè biết "ba" và "mẹ" là chỉ hai chủ nhân khác nhau. Nó cũng thấy "mẹ" không khỏe, bèn nhanh như chớp chạy đến cửa phòng Mạnh Hạ Nhĩ, lấy móng cào cào cửa.

Mạnh Hạ Nhĩ đang đeo tai nghe phát trực tiếp nên không nghe thấy. Nó chỉ còn cách chạy vòng vòng sủa to, ồn đến mức khán giả trong phòng live cũng nghe thấy, vội nhắn trên màn hình bảo anh đi xem thử.

Mạnh Hạ Nhĩ mở cửa, định xoa đầu Tương Mè thì con chó tránh đi, chạy về phía phòng khách, liên tục ngoái đầu ra hiệu, vừa nhảy vừa sủa, bộ dạng vô cùng sốt ruột.

"..."

Mạnh Hạ Nhĩ đi qua, sờ lên trán Dương Hạo Tư quả nhiên nóng hầm hập, tức đến nghiến răng: "Bốp" một cái đánh vào đùi cậu: "Thu chân lại, trong nhà chẳng có ai, phơi cái đùi trắng ra cho ai xem thế hả?"

"... Nóng quá..."

"Bị sốt thì tất nhiên là nóng! Có ngồi dậy nổi không? Uống miếng nước đi."

Anh đo nhiệt độ cho cậu, người cậu mềm nhũn treo trên người anh, cánh tay nóng bỏng dán sát da.

Bên kia, buổi live vẫn đang chạy, Lưu Nghiêm Du bị fan thúc giục quá nên gọi điện cho anh.

"Alo, thầy Mạnh, anh đi đâu rồi? Có phải rò khí ga không đấy?" Lưu Nghiêm Du vừa gãi mặt vừa lo lắng: "Không quay lại là bọn tôi ném phiếu hết đấy nhé!"

"Một lát tôi tắt live. Cậu cũng tạm nghỉ, qua đây một chuyến."

Mạnh Hạ Nhĩ kẹp điện thoại, rót nước cho Dương Hạo Tư, tự nếm thử một ngụm: "Không nóng, uống đi."

Lưu Nghiêm Du chẳng hiểu chuyện gì, vì fan trong live bảo gọi nên anh mở loa ngoài, vừa chơi game vừa hỏi: "Có chuyện gì thế? Tự cậu không gọi lại bắt tôi nghỉ live, sợ tôi... Ối, né chuẩn chưa! Anh em thấy tôi flash thần sầu không? Này, Mạnh Hạ Nhĩ, cậu sợ tôi hot hơn cậu, cướp mất đề cử trang chủ à?"

"Cút, cái đồ đậu hũ thiu nhà cậu. Dương Hạo Tư sốt rồi, qua giúp tôi đưa cậu ta đến bệnh viện..."

Lưu Nghiêm Du vội che loa ngoài, nhưng không kịp ngăn bên kia truyền đến tiếng Dương Hạo Tư r*n r* nói không muốn đi bệnh viện, còn khăng khăng với Mạnh Hạ Nhĩ rằng không cần. Nhân vật trong game cũng chết, anh kêu thảm một tiếng, tắt loa ngoài rồi nhỏ giọng nhận điện: "Tổ tông ơi, tôi, tôi..."

Đầu dây bên kia, Dương Hạo Tư vẫn không chịu đi bệnh viện, chui cả đầu vào chăn. Mạnh Hạ Nhĩ vừa lôi cậu ra vừa đáp: "Dậy nhanh! Không đi bệnh viện thì cậu chết ở nhà tôi à? Lưu Nghiêm Du, cậu mau đến đây."

Lưu Nghiêm Du cúp máy, sau đó nhắn WeChat: lúc nãy bật loa ngoài đấy.

"..." Mạnh Hạ Nhĩ nghẹn lời: "Tôi đi tắt live cái đã."

Anh quay lại phòng ngủ, trận đấu đã xong, bản thân bị tố cáo. Trên màn hình toàn là bình luận: "Dạo này anh Hạ hay AFK quá."

"Hạ bảo đừng diễn thế, mẹ sợ lắm."

"Ngài Hạ, điện thoại ai gọi thế, chẳng lẽ là bạn gái?"

Mạnh Hạ Nhĩ nhìn qua, nói: "Xin lỗi, hôm nay có việc, xuống trước. Lần sau bù cho mọi người."

Rồi tắt live.

Anh lục tủ lấy hai bộ đồ của mình, ném cho Dương Hạo Tư: "Mặc vào, lát nữa đi bệnh viện."

Dương Hạo Tư mặc xong lại ngồi yên, quần áo rộng thùng thình, cái mũ trùm gần hết đầu, đáng thương nhìn anh năn nỉ: "Em không muốn đi, ngoài trời lạnh lắm, em ngủ một giấc là khỏi thôi, đi bệnh viện phiền lắm... Mạnh Hạ Nhĩ, đừng bắt em đi..."

Anh bị cậu mè nheo đến bất lực, điện thoại lại reo, là Lưu Nghiêm Du.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!