Chương 30: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, hai người tỉnh dậy. Mạnh Hạ Nhĩ thì không sao, chỉ là bả vai bị gối đến ê ẩm; còn Dương Hạo Tư thì lại bị cảm, mặt đỏ bừng, quấn chăn không chịu dậy.

Không tỉnh táo thì tốt, nếu không Mạnh Hạ Nhĩ thấy xấu hổ chết mất.

Anh đưa tay sờ trán cậu, thấy hơi nóng, vội lấy nhiệt kế đo. May mà chỉ là sốt nhẹ.

Chân còn khập khiễng, Mạnh Hạ Nhĩ chẳng thể bế người ta lên lầu, đành lấy thêm chăn đắp cho cậu trên sofa.

Đêm qua uống say, sáng ra anh đau đầu vì dư vị rượu. Nhìn thấy trên bàn còn hai quả lê, anh không nghĩ nhiều, bèn cho ít đường phèn vào nấu nước lê.

Ngày trước Dương Hạo Tư thường hay nửa đêm nấu lê ăn, lại nhất định phải gọt một miếng cho Tương Mè, bảo rằng "hai người chia lê thì sẽ chia lìa".

Đúng là mê tín, mà xem ra cũng chẳng có tác dụng gì.

Mạnh Hạ Nhĩ vốn ít khi ốm, thuốc cảm trong nhà đã quá hạn, tính ra là chỗ Dương Hạo Tư tích trữ từ hồi đó. Anh chỉ còn cách gọi shipper mang thuốc đến.

Tiếng mở cửa lấy đồ ăn làm Dương Hạo Tư tỉnh dậy, cậu xoay người một cái thì bịch ngã lăn từ sofa xuống đất, nằm sững một lúc mới hoàn hồn.

Tương Mè chạy lại l**m mũi cậu. Ôm lấy chó, cậu mới bò dậy, hắt hơi một cái, nhìn thấy Mạnh Hạ Nhĩ bưng túi thuốc đi tới.

"Em cảm rồi, uống nước lê trước hay uống thuốc trước?" Mạnh Hạ Nhĩ hỏi.

"Uống nước lê... hắt xì!" Vừa nói, Dương Hạo Tư mới phát hiện giọng mình nghẹt cứng. Cậu lại chui vào sofa, quấn chăn, ngồi ngây ra.

Mạnh Hạ Nhĩ đưa bát cho cậu. Cậu ôm lấy, ngẩn ngơ nói: "Cảm ơn chồng."

"Ầm" một tiếng, Mạnh Hạ Nhĩ trượt chân ngã, dọa cậu giật mình: "Sao thế?"

"... Sàn trơn."

Nhìn bộ mặt mơ mơ hồ hồ của Dương Hạo Tư, Mạnh Hạ Nhĩ hiểu ngay, cậu hoàn toàn không nhận ra mình vừa lỡ miệng nói gì.

Đúng là thế, cứ hễ ốm là cậu sẽ ngốc nghếch ngoan ngoãn, sốt cao còn biết chủ động nấu súp, dù súp chẳng khác gì nước rửa nồi.

"Cậu uống xong thì về phòng ngủ tiếp đi."

"Ừ."

Giá mà Dương Hạo Tư lúc nào cũng ngoan thế thì tốt. Mạnh Hạ Nhĩ hận không thể để cậu bị cảm suốt ngày. Lúc mới quen, Tiểu Dương là giả bộ ngoan hiền, mới khiến cậu trai tân ngây thơ là anh Hạ chú ý.

Anh Hạ miệng thì độc thật, nhưng chưa từng yêu đương. Anh vốn là trai thẳng bình thường, thỉnh thoảng buông vài câu đùa tục, lại thích kiểu con gái nhỏ nhắn ngoan hiền, nói chuyện thì ngại ngùng.

Khi đó, ai cũng biết Mạnh Hạ Nhĩ nổi tiếng là "quân vương cô độc", đẹp trai, lắm tiền, so ra thì việc anh hay chửi thề trên livestream cũng chẳng tính là khuyết điểm.

Bạn bè đều sốt sắng giới thiệu đối tượng cho anh. Đúng lúc bạn của Mễ Lạp cũng độc thân lâu năm, cả nhóm bàn nhau ghép đôi thử xem.

Người được giới thiệu là Giai Nghệ, một cô gái nhỏ nhắn, ngoan hiền. Nào ngờ trớ trêu thay lại để Dương Hạo Tư câu được chàng streamer còn non nớt khi ấy.

Mạnh Hạ Nhĩ chưa từng yêu ai, gặp con gái thì căng thẳng, nên lần đầu tiên gặp Dương Hạo Tư anh cũng lúng túng, hoàn toàn không nhận ra giới tính đối phương.

Xinh quá.

Ấn tượng đầu tiên của Mạnh Hạ Nhĩ về cậu là vậy.

Hôm đó, Dương Hạo Tư trang điểm kỹ, má ửng hồng, tóc lửng buộc búi nhỏ, trên mặt còn dán hạt lấp lánh.

Cậu mặc áo hoodie xanh baby rộng thùng thình, quần short trên gối, vớ trắng ngang mắt cá phối giày vải xanh navy.

Mạnh Hạ Nhĩ không biết đó là con trai, cũng chẳng hiểu kiểu trang điểm đó thuộc "văn hóa phụ" nào, càng không biết cậu mặc hoodie vì cái áo khoác kim tuyến chuẩn bị trước đã bị đổ cà phê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!