Hai giờ chiều, đồ ăn ngoài giao đến, Mạnh Hạ Nhĩ gọi điện bảo Dương Hạo Tư xuống ăn.
Dương Hạo Tư định lấy phần của mình rồi mang lên lầu, cậu cảm thấy trong thời gian ngắn mình không thể bình thản mà chung đụng với người yêu cũ. Nhưng hết lần này đến lần khác, người kia lại kéo cậu lại, không cho đi.
"Em còn lên làm gì? Thùng rác ngay đây thôi, ăn xong thì vứt luôn đi."
Cuối cùng còn thêm một câu: "Tết nhất rồi."
"Tết nhất" với "đã đến rồi thì..." đều là những lá bùa miễn tử. Dương Hạo Tư nghĩ cũng đúng, bèn kìm nén sát ý trong lòng, ngồi xuống bóc lớp giấy bạc bọc cánh gà nướng.
Cậu vốn chẳng bao giờ mở nổi cái hộp nhựa đóng quá chặt, Mạnh Hạ Nhĩ cầm lấy, giúp mở ra, còn bẻ sẵn đũa đưa cho cậu.
"Bộp!"
Cùng lúc, cái hộp chứa đầy tức giận trong lòng Tiểu Dương cũng bật nắp.
"Anh làm gì vậy!"
Mạnh Hạ Nhĩ ngơ ngác: "Cậu mở nổi không?"
"Tôi có nhờ anh giúp không? Ai cho anh mở?"
Dương Hạo Tư nổi nóng.
"Cái gì thế, tôi tốt bụng quan tâm mà cũng sai à?" Anh thấy đúng là lòng tốt bị chà đạp, không biết điều. Nghĩ lại, chắc là do ghen tuông mà giận dỗi thôi, anh nhún vai: "Thôi, tôi không chấp với cậu."
"Có sai, anh sai rồi!"
Dương Hạo Tư bật dậy: "Anh là ai, dựa vào đâu mà giúp tôi mở nắp hộp?"
Bớt giả vờ quan tâm đi! Nghĩ tới chuyện Mạnh Hạ Nhĩ có bạn gái rồi mà vẫn đối xử tốt với người yêu cũ thế này, cậu thấy ghê tởm. Tất cả những sự quan tâm giả dối ấy chỉ khiến cậu vừa nhớ lại quá khứ, vừa bị tàn nhẫn nhắc rằng mình chẳng thể quay về.
"Em..."
"Anh mà nói sớm là có bạn gái, tôi đã không dọn đến đây ở rồi!"
"Đệt, tôi thấy cậu thảm hại nên mới vớt về, được chưa?"
Mạnh Hạ Nhĩ cười khẩy, tức đến bật cười: "Sao, chẳng phải cậu cũng có bạn trai à? Trinh tiết liệt 0 Dương Hạo Tư, cậu có bạn trai rồi còn ở chung với người yêu cũ, thế không phải tự giữ mình trong sạch à?"
"Không giống nhau! Anh có hiểu nam nữ khác biệt không?"
Dương Hạo Tư không nói ra được câu: "Nếu không yêu tôi thì đừng tốt với tôi, đừng để tôi suy nghĩ nhiều thêm". Thay vào đó, cậu nghiêm túc hỏi: "Anh với người yêu cũng thế à? Anh đối xử tốt với cô ấy chứ? Anh có bóc tôm cho cô ấy, mua cho cô ấy mẫu Chanel mới nhất không?"
Một lời nói dối đã thốt ra thì phía sau phải dùng vô số lời nói dối khác để chống đỡ.
Đã giả vờ hai năm không hề nhớ Dương Hạo Tư, Mạnh Hạ Nhĩ đành cứng mặt mà đáp: "Tôi có."
"Thật sự bóc tôm cho cô ấy?"
"Thật."
"Còn lấy chỉ lưng tôm ra nữa chứ?"
"Có."
Dương Hạo Tư cạn khô nước mắt, hỏi: "Vậy anh muốn tôi đi ngay bây giờ sao?"
Cậu không thể chịu nổi. Nếu để cậu tận mắt thấy cảnh Mạnh Hạ Nhĩ vì một cô gái mà mỗi lần đi vệ sinh xong đều hạ nắp bồn cầu xuống, cậu sẽ phát điên mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!