May mà chứng sạch sẽ của Đào Phi Vũ chỉ áp dụng với căn phòng, chứ không ghét bỏ người, nên hôm sau Dương Hạo Tư tỉnh lại vẫn còn đang nằm trên giường anh.
Đào Phi Vũ nói: "Cậu tỉnh rồi? Ca phẫu thuật rất thành công, người yêu cũ của cậu đã bị thiến rồi."
"Cái gì, không được thiến, tôi còn phải dùng nữa mà!"
Dương Hạo Tư bật dậy, men say còn khiến đầu óc choáng váng, phải ngồi ngẩn một lúc mới nhận ra là trò đùa.
"Mấy giờ rồi chị?"
"Mười giờ rồi, lát nữa tôi phải đi."
Đào Phi Vũ nghiêm túc chải tóc, quần áo trên người cũng là bộ mới.
"Hôm nay có ngày gì đặc biệt à? Ăn mặc đẹp thế làm gì..."
Anh liếc cậu một cái, đóng nắp keo vuốt tóc lại: "Hôm nay giao thừa, tôi đến nhà bạn trai ăn Tết."
"Sao cơ? Giao thừa rồi, nhanh vậy à?"
Dương Hạo Tư lục tìm điện thoại trong chăn, mở lịch ra mới biết đúng thật.
Cậu sống mơ hồ quá, không ngờ thời gian trôi nhanh vậy, cứ tưởng hôm qua mới là tiểu niên.
Đào Phi Vũ để sẵn mì trong nồi, còn Tiểu Dương thì đi tắm rồi trùm khăn lên đầu, bưng bát mì húp sột soạt.
Cậu nhớ anh Phi Vũ và nhà tài trợ kia đã bên nhau một thời gian, dù Đào Phi Vũ thường ngủ lại nhà người kia nhưng hai người chưa sống chung.
"Sao hai người còn chưa dọn về ở cùng nhau? Yêu lâu vậy rồi, ở chung vừa tiện, khỏi phải đi đi về về."
"... Tôi thấy quan hệ của tôi và anh ta vẫn chưa đến mức đó."
"Ý chị là gì?"
Dương Hạo Tư cắn dở quả trứng luộc, mắt trợn tròn nhìn anh. Nghe có vẻ tình cảm không được tốt lắm, nhưng Đào Phi Vũ lại chẳng có phản ứng gì: "Chị không thích anh ta sao?"
"Không phải, tôi thích, nhưng..." Hiếm khi mặt anh hơi đỏ lên, nhưng giọng vẫn rất lý trí: "Tôi chưa chuẩn bị sẵn sàng để mỗi phút giây trong cuộc sống đều có anh ta. Ở chung không chỉ là... mà còn dễ phóng đại khuyết điểm của nhau. Nếu vì thế mà tình cảm rạn nứt thì tôi sẽ... không vui."
"À..."
Dương Hạo Tư nghe mà thấy như đang bị xát muối vào tim. Cậu với Mạnh Hạ Nhĩ là dọn về sống chung quá nhanh, nghĩ tới mà buồn, cậu bèn lấy thìa chọc nát nửa quả trứng còn lại.
Biết đâu nếu bọn họ dọn về muộn hơn thì đã không chia tay... Tất nhiên, cũng có thể là chỉ chia tay muộn hơn thôi.
Tiểu Dương húp sạch canh mì, đặt bát xuống: "Nhưng thế nào rồi cũng sẽ phải sống chung mà."
Đào Phi Vũ xoa cằm, cũng chẳng né tránh nói thật lòng: "Có lẽ vì tôi lớn lên trong viện phúc lợi, nên với chuyện... lập một gia đình, tôi rất thận trọng. Cậu còn trẻ nên sẽ thấy tôi bảo thủ, nhưng với tôi, sống chung gần như là kết hôn rồi... mà nếu bị trả về thì sẽ rất tệ."
"Lập gia đình..." Dương Hạo Tư nghĩ, đây thật sự là một từ đẹp đẽ, cậu lẩm bẩm: "Không, là tôi còn quá trẻ..."
"Cậu về nhà chứ? Hay ở lại đây?"
"Ờ ờ, vậy tôi cũng đi!"
Về đâu chứ?
Trong lòng cậu còn băn khoăn: Nhà Mạnh Hạ Nhĩ liệu còn về được không? Người ta đã nói có bạn gái, mình mà quay lại thì chẳng phải quá mất mặt sao... Nhưng mình cũng trả tiền thuê rồi, sao lại không được ở? Rõ ràng mình đâu có công khai theo đuổi anh ấy! Nhưng mà lỡ đâu bạn gái anh ta đến thì lại ngại chết mất...
Trong lúc rối rắm, cậu vô thức báo địa chỉ đó cho taxi, để rồi lại đứng trước cửa nhà Mạnh Hạ Nhĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!