Chương 24: (Vô Đề)

Buổi sáng dưới lầu có tiếng chó sủa. Đêm qua Dương Hạo Tư ngủ không yên, bị đánh thức bèn định xuống ăn chút gì rồi quay lại ngủ tiếp.

Tương Mè chạy lên tìm cậu. Cậu mặc một chiếc váy ngủ lông xù màu hồng trông mềm mại, ôm con chó con, mắt lim dim ngái ngủ bước xuống cầu thang.

Lục Nhãn đang lên lấy sạc dự phòng thì hai người chạm mặt, cả hai đều thấy ngượng ngùng.

Cuối cùng vẫn là Lục Nhãn mở miệng trước: "Chào buổi sáng."

"... Chào."

Lục Nhãn hơi béo, Dương Hạo Tư nghiêng người nhường chỗ cho anh ta đi qua, sau đó xuống lầu thì thấy Mạnh Hạ Nhĩ đã ăn mặc chỉnh tề, trông như sắp ra ngoài.

"Anh ra ngoài à?"

Mạnh Hạ Nhĩ gật đầu: "Đi bệnh viện tái khám chân."

"Ồ."

Dương Hạo Tư chưa tỉnh ngủ, chẳng buồn nói nhiều, lề mề đi đến sofa. Tương Mè từ trong lòng cậu nhảy xuống, còn cậu thì úp mặt ngã xuống sofa, chân gác lên tay vịn, chờ đôi dép tự nhiên rơi xuống đất.

"Đã muốn ngủ thì quay lại ngủ, xuống đây làm gì?" Mạnh Hạ Nhĩ bước tới, thấy váy ngủ hở ra lộ hai chân trắng nõn, trong lòng bực bội, bèn kéo một chiếc chăn đắp cho cậu.

Dương Hạo Tư vùi mặt vào gối ôm, mơ hồ đáp: "Tương Mè sủa... đói... muốn xem..."

Lục Nhãn từ trên lầu đi xuống vừa vặn thấy Mạnh Hạ Nhĩ đang xỏ dép cho Dương Hạo Tư, bèn nở một nụ cười đầy ẩn ý, bị Mạnh Hạ Nhĩ trừng mắt nhìn lại.

Tên thật của Lục Nhãn là Lưu Nghiêm Du, trong nhóm blogger thì coi như thân với Mạnh Hạ Nhĩ nhất, trước kia cũng hay gặp Dương Hạo Tư.

Chỉ là khi đó không biết quan hệ của hai người, cứ tưởng bạn cùng phòng này chỉ hơi dính người, hơi "ẻo lả" thôi.

Lão Mạnh sao lại thích đàn ông cơ chứ? Ấn tượng về Dương Hạo Tư trong đầu anh ta đã mờ nhạt, chỉ nhớ đó là một chàng trai có mùi thơm, hay buộc nửa tóc.

Giờ nhìn lại, cậu vẫn để tóc ngang vai, nhuộm màu loang loáng giống cá hồi, dưới chăn lộ ra cổ chân mảnh dẻ còn đeo vòng hạt nhiều màu...

"Này này này, nhìn cái gì đấy?" Mạnh Hạ Nhĩ chắn trước mặt, khó chịu hỏi: "Tìm được sạc chưa?"

"Tìm được rồi, không vội, ăn xong rồi đi cũng được."

Lưu Nghiêm Du lúc đến có mua hai xửng bánh bao và sủi cảo, đặt trên bàn trà. Tương Mè chống hai chân trước lên bàn, nhảy nhót với theo.

Mạnh Hạ Nhĩ ngồi xuống sofa nơi Dương Hạo Tư đang nằm, Lưu Nghiêm Du thì tự kéo ghế ngồi phía đối diện.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vài câu, mùi thịt thơm khiến Dương Hạo Tư xoay người, kéo tay áo Mạnh Hạ Nhĩ: "Sủi cảo."

Mạnh Hạ Nhĩ bèn gắp một cái đút vào miệng cậu. Cậu nhai mấy cái rồi lại quay lưng ngủ tiếp.

Lưu Nghiêm Du thầm nghĩ: Đây chẳng phải là tình nhân thì là gì? Trước kia sao mình không nhận ra nhỉ? Thì ra mình mới là trai thẳng chân chính!

Anh ta cố nhịn đến lúc đẩy xe lăn ra ngoài mới mở miệng trêu, bèn bị Mạnh Hạ Nhĩ đấm cho một cái.

Anh ta vẫn không bỏ ý định hóng hớt, lại hỏi: "Cái vòng chân đó có link không, tôi thấy đẹp lắm, muốn mua cho vợ một cái."

"Cái đó cậu ấy tự xâu đấy, thích loè loẹt, tay cổ tóc chỗ nào cũng đeo..." Mạnh Hạ Nhĩ đáp: "Ông rảnh thì ít quan tâm cậu ấy thôi."

"Ai quan tâm cậu ấy? Tôi quan tâm cậu đó. Sao nào, ghen à? Ê, ghen rồi đúng không, đúng không?" Lưu Nghiêm Du cười đểu, hệt như học sinh tiểu học chọc ghẹo, rồi lại hạ giọng hỏi: "Này, hai người... ngủ chưa?"

"Chưa!" Mạnh Hạ Nhĩ bực mình: "Lưu Nghiêm Du, ông muốn chết à?"

"Ơ nhưng chẳng phải cậu từng nói là muốn ngủ cậu ấy sao? Nó như vậy chẳng phải đang quyến rũ cậu à. Cậu mà ngủ thì có lỗ gì đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!