Mạnh Hạ Nhĩ lúc nào cũng chẳng bắt kịp được mạch của Dương Hạo Tư. Người này lúc thì gió, lúc thì mưa, chắc là thuộc cung gió... à không, phải gọi là cung "điên" mới đúng.
Dương Hạo Tư thì lại rất tin vào chiêm tinh, thấy dự đoán nào cũng phải đọc cho cậu nghe.
"Chồng ơi, sách chiêm tinh nói Song Ngư với Bảo Bình không hợp, phải làm sao bây giờ?", Tiểu Dương mặt cậu lo lắng đưa weibo của một blogger chiêm tinh cho cậu xem.
Mạnh Hạ Nhĩ vỗ tay: "Sách nói đúng đấy."
Thời gian chứng minh, Song Ngư với Bảo Bình thật sự không hợp. Bởi vì Dương Hạo Tư ghét uống nước, còn Mạnh Hạ Nhĩ thì ghét ăn cá.
Một giây trước còn hỏi cậu có thể mua cho mình hộp sữa chua bỏ thêm hạt chia không, giây sau đã bỏ cậu sang một bên để chạy đi theo mẹ cậu rồi.
Không ai đẩy, Mạnh Hạ Nhĩ chỉ có thể tự lăn xe lăn đi.
May mà Dương Hạo Tư vẫn còn chút tình người, biết gom hết đống đồ chất lên người cậu bỏ vào giỏ xách.
Mạnh Hạ Nhĩ thấy mẹ mình kéo Dương Hạo Tư lại, muốn dạy cậu ta cách chọn thịt mua rau.
Mẹ Mạnh còn nhấn mạnh chê trách bộ móng tay của Dương Hạo Tư: "Con trai con đứa, đừng suốt ngày làm mấy trò con gái như thế, loè loẹt xấu lắm! Móng tay thế này rửa rau có tróc ra không? Tróc vào thức ăn thì ăn kiểu gì? Toàn độc hại cả đấy!"
Dương Hạo Tư giải thích: "Dì ơi, đây là sơn gel, không dễ bong đâu ạ..."
Trong lòng Mạnh Hạ Nhĩ giúp anh ta sửa lời thoại: Dì ơi, con đâu có rửa rau.
Người ta mười ngón tay chẳng dính giọt nước, nấu ăn thì toàn gọi đồ sơ chế sẵn, tuyệt đối không chịu tự làm phiền mình.
Nếu mẹ mà biết, lại thế nào cũng mắng: "Thân trai khoẻ mạnh cao lớn, mua củ cà rốt cũng phải mua loại rửa sẵn à?"
Vốn dĩ không thích đi siêu thị mua đồ, Mạnh Hạ Nhĩ buồn chán, tìm chỗ khuất không chắn đường ngồi đợi, tiện thể nghe mẹ mắng Dương Hạo Tư.
Anh còn cẩn thận nhìn móng tay Dương Hạo Tư (phóng to bằng máy ảnh), móng được cắt tỉa vuông vắn gọn gàng, chỉ vẽ mấy cụm mây trắng.
Đây đã là kiểu móng đơn giản nhất mà anh từng thấy ở cậu ta rồi. Loại móng "trảo cốt" như vuốt xương khô trước kia thì anh cực ghét, cứ như cào lưng là rạch ra mấy vết máu.
"Dì, đừng mua cá nữa, đủ rồi."
Mạnh Hạ Nhĩ xoá luôn mấy bức ảnh vừa chụp móng tay, ngẩng đầu thấy Dương Hạo Tư đang khuyên mẹ anh đừng mua thêm.
Mẹ anh làm sao mà chịu? Cầm cái vá to múc trong bể, vừa nói vừa giảng: "Tết mà không ăn cá? Năm nào cũng phải có dư chứ! Ăn cá tốt cho sức khoẻ, còn tốt cho xương nữa. Con nhìn này, chọn cá phải nhìn cái đĩa..."
"Cái đó..." Tiểu Dương nhìn đám hải sản còn sống, nuốt nước bọt rồi lùi lại một bước: "Người nào đó chẳng phải không thích ăn cá sao."
"Đấy là kén ăn, phải chữa! Con cứ nấu đi, xem nó có ăn không?" Mẹ Mạnh gọi nhân viên siêu thị đến bắt cá: "Lấy con này, làm cá sống cho tôi."
"Anh ấy thật sự không ăn mà..."
"Ta ở đây, nó dám không ăn à?"
"Anh ấy thấy tanh thôi, Tết thì cho anh ấy ăn cái gì anh ấy thích cũng được mà."
Dương Hạo Tư khó xử ra mặt nhưng không ngăn nổi dì, cuối cùng con cá vẫn bị cân, bị bỏ vào túi. Cậu ta gần như nhắm chặt mắt mà cầm lấy.
Con cá mới vớt lên giãy đành đạch, trong túi nhảy một cái, Dương Hạo Tư cũng giật mình nhảy theo.
Mạnh mẹ nhìn ra anh ta sợ: "Con sợ cá à? Có phải con không ăn cá không?"
"Con ăn cá, nhưng mà... á!" Dương Hạo Tư suýt khóc: "Nó cứ động mãi, con chưa bao giờ cầm cá sống, dì ơi, cái này đáng sợ lắm."
"Gan chẳng bằng cái kim."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!