Dương Hạo Tư nằm mơ, mơ thấy lúc hai người quay lại với nhau. Không nhớ rõ là lần thứ mấy, chỉ nhớ khi đó tính khí Mạnh Hạ Nhĩ càng tệ, hay cắn người. Dương Hạo Tư tức giận mắng anh là đồ chó, trên người toàn vết thương do anh để lại.
Họ chia tay nhanh, mà quay lại cũng nhanh. Trước mặt bạn bè, Mạnh Hạ Nhĩ có thể dỗ dành vài câu, nhưng về đến nhà thì thế nào cũng bị đè ra ăn một trận.
Như muốn báo thù vì cậu đã nói bừa bên ngoài rằng mình chết rồi, anh vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, hỏi: "Em nói tôi chết chưa? Nói xem, tôi có chết không?"
Rồi lại ôm lấy cậu, kề sát tai, cắn vào vành tai chửi một tiếng "nhóc khốn", tay thì xoa lên thắt lưng cậu.
Cuối cùng, tất cả lại trở về như cũ. Những vấn đề trước kia chưa từng giải quyết, chỉ vì yêu mà quay lại, rồi hận chất chồng càng nhiều. Một mớ rối rắm, cắt đứt bằng kéo thì nhanh nhất.
Cắt không đứt, gỡ chẳng xong, cuối cùng đọng lại những nút thắt, trong lòng mãi chẳng tháo ra nổi.
Mạnh Hạ Nhĩ cũng nằm mơ, anh mơ thấy những ngày lễ. Không nhớ rõ là lễ gì, vì Dương Hạo Tư lễ nào cũng muốn kỷ niệm, cảm giác nghi thức dư thừa quá mức.
Lúc không cãi vã, anh thích sự tinh tế ấy của Dương Hạo Tư. Thỉnh thoảng sẽ chuẩn bị bất ngờ cho anh, dụ anh đi chợ mua đồ, đợi đến khi anh về mở cửa thì mặc đủ kiểu quần áo nhảy vào lòng, hét lên "surprise!".
Dù đôi khi bất ngờ cũng hỏng bét, như gà rán bột chiên bị làm nát bươm, hay cây nến thắp trên giường làm cháy tấm ga... Cuối cùng vẫn phải gọi đồ ăn ngoài. Nhưng thật ra ăn gì không quan trọng, vì với anh, "ăn" Tiểu Dương là no rồi.
Mỗi người có một phòng ngủ riêng, đều là giường đôi.
Có lúc Mạnh Hạ Nhĩ livestream đến khuya, về giường chỉ cần với tay là có thể chạm vào Tiểu Dương đã ngủ ấm áp.
Hoặc có lúc Dương Hạo Tư uống say trở về, cả người nồng mùi rượu, chui vào lòng anh, dùng chóp mũi hơi lạnh cọ vào cổ, lẩm bẩm những lời say.
Những lời tình cảm ướt át mà Dương Hạo Tư thích nghe, Mạnh Hạ Nhĩ chưa bao giờ nói. Cậu thích anh gọi "Tư Tư", "vợ ơi", "bé cưng", nhưng bỏ hết những từ tục tĩu ra, từ ngọt ngào nhất trong miệng Mạnh Hạ Nhĩ chỉ có "nhóc khốn".
Vậy nên Dương Hạo Tư gọi anh là "Hạ Nhĩ", "ông xã", "Cậu trai", còn gọi cả "đồ chết tiệt".
Khi hận thì gọi "đồ chết tiệt", khi yêu cũng gọi "đồ chết tiệt".
Mạnh Hạ Nhĩ hành cậu tới nửa đêm, bắt cậu phải đổi cách xưng hô: "Tôi chết thế nào? Tôi chết rồi thì em ở vậy thủ tiết à?" Mồ hôi Dương Hạo Tư bị lông mi chặn lại, ngẩng cổ hôn anh, thì thầm: "Đồ chết tiệt, ang làm em yêu chết đi được... anh là đồ chết tiệt..."
Tỉnh lại, Mạnh Hạ Nhĩ thay ga giường. Dương Hạo Tư ngồi trên sofa chải lông cho chó, trêu chọc: "Bao nhiêu tuổi rồi còn tè dầm? Hay là mơ xuân hả?"
Anh ném ga giường vào chậu nước: "Không phải mơ thấy người đẹp ngực bự à?"
"Hừ."
Chỉ cần thấy cái liếc mắt trắng dã kia là biết thằng nhóc này lại đang nguyền rủa mình bất lực.
Giờ thì hai người vẫn có thể ngồi chung một cái sofa, mỗi người một bên, con chó Tương Mè nằm giữa.
Đêm qua cả hai đều mơ, chẳng còn sức để cãi vã. Ngồi ăn đồ ăn ngoài lại lộ ra vẻ hòa thuận yên bình.
Nhà cách âm không tốt, đóng cửa sổ vẫn nghe được tiếng mấy ông bà già dưới lầu bật nhạc vui nhộn.
Dương Hạo Tư tìm cớ bắt chuyện: "Khi nào anh đi?"
"Đi đâu?"
"Về nhà, ăn Tết."
Dương Hạo Tư gọi phở bò, ngậm cây quẩy nhỏ giả vờ thờ ơ: "Chìa khóa để lại cho tôi."
Mạnh Hạ Nhĩ sao mà về được. Nghĩ đến cái roi chín khúc mà ba anh mới tập, chớt thấy đau chân, năm nay chắc chắn không thể về, phải bịa lý do để lừa Dương Hạo Tư.
"... Đặt tour du lịch Tam Á cả nhà, chân tôi chưa khỏi, hai người họ đi rồi."
Bịa xong thấy mình thật thông minh, lý do kín kẽ không kẽ hở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!