Chương 5: (Vô Đề)

không đến nửa canh giờ, Ngự Thiện Phòng liền đem đồ ăn trình lên, bên Ngự Thiện Phòng không biết là Dương yêu Nhi đói bụng, chỉ cho là Hoàng Thượng phải dùng thiện, vì thế liền làm cực kỳ phong phú.

Cái gì tổ yến vịt tơ, nấm Khẩu Bắc gà chảo nóng, quả táo mềm, canh thịt băm, canh đậu hủ bát tiên …… Từng món trình lên bàn, lại dùng chén bát tinh tế.

Dương yêu Nhi nhìn chằm chằm nhìn đến không chớp mắt, trong lúc nhất thời ngược lại đem Tiêu Dặc vứt ra sau đầu, không hề chỉ lo nhìn hắn.

Hai cung nữ tiến lên gắp thức ăn.

Tiêu Dặc nói:

"Đều để ở trước mặt nàng là được."

Cung nữ nghe vậy, liền không để đồ ăn trước mặt Hoàng Thượng.

Bố trí đồ ăn tốt, Dương yêu Nhi ngược lại không vội vã ăn, nàng quay đầu nhìn Tiêu Dặc, hỏi: Ngươi không ăn sao?

"Ta không ăn, ngươi ăn đi."

Dương yêu Nhi lúc này mới giống như được lệnh, cầm chiếc đũa lên, chậm rãi bắt đầu ăn.

Tiêu Dặc gọi Triệu công công đến trước mặt, hỏi:

"Hầu hạ nàng bên trong có mấy cung nữ, có người kêu là Hạ Nguyệt?"

Triệu công công đâu nhớ rõ tên của những tiểu cung nữ, nhưng nếu Hoàng thượng hỏi, tất nhiên là có. Triệu công công gật đầu, nói:

"Chính Là có người này. Hoàng Thượng, nàng đã phạm vào sai lầm?"

Gọi nàng lại đây.

"Dạ, nô tỳ liền sai người đi truyền nàng."

Bên kia, Hạ Nguyệt, Xuân Sa, Tiểu Toàn Tử đều đã về tới Yến Hỉ Đường.

Hạ Nguyệt oán giận nói:

"đi một chuyến như này, thật ra ăn một bữa cơm chùa này, bụng tiêu hóa không tệ lắm."

Xuân Sa nhăn mi lại, khuyên nhủ:

"hiện giờ Dương cô nương đã được đưa đến Dưỡng Tâm Điện, tương lai đâu thể nào còn bao dung ngươi khi nhục như vậy? Ngươi phải thu liễm chút, chớ có làm bậy!"

Hạ Nguyệt cười khẽ đứng lên, nói: "Đừng nói là đưa đến Dưỡng Tâm Điện, nàng liền thật sự trở thành Hoàng Hậu, sau khi cử hành đại điển phong hậu, tính là ta kêu nàng đi ăn cơm thừa canh cặn, đi ăn nước rửa chén vo gạo, nàng cũng chưa chắc biết được ta đây khinh nhục nàng đâu!

Xuân Sa, nàng là kẻ ngốc, kẻ ngốc đâu nào biết được những việc này đâu? Nếu ngươi không tin, chờ nàng trở lại, kêu nàng làm ghế cho ngươi cưỡi, nàng cũng sẽ làm như vậy.

Nàng sẽ không hiểu được cáo trạng là như thế nào!

"Dứt lời, nàng cũng không nhìn sắc mặt Xuân Sa, bản thân bắt đầu vui vẻ nở nụ cười. Như là bị chính mình tưởng tượng ra những màn này làm cho tức cười. Tiểu Toàn Tử sắc mặt khó coi nói:"Nàng là chủ tử, chúng ta là nô tỳ, bất luận như thế nào, Hạ Nguyệt tỷ tỷ đều không nên như vậy đối với chủ tử! Chủ tử sẽ không cáo trạng, nhưng chúng ta trong đầu đừng có quá, miệng thì nhiều lời!

Hạ Nguyệt tỷ tỷ còn hành sự càn rỡ như vậy, chúng ta liền đi cáo trạng!Ngươi dám!

"Hạ Nguyệt trợn mắt nhìn."Hạ Nguyệt ở đâu?" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai.

Hạ Nguyệt sợ tới mức cả người run lên, nàng nhìn ra hướng ngoài cửa, chỉ thấy một lão ma ma đứng bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn liền biết là không phải dễ đối phó.

Ah, nàng đã gặp qua lão ma ma này.

Lão ma ma này xưng là Lưu ma ma, hàng năm hầu hạ ở Dưỡng Tâm Điện, Tần ma ma thấy nàng, đều phải tươi cười đi tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!