Lưu ma ma cùng Liên Quế nhỏ giọng dỗ dành vài câu, Dương yêu Nhi lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Sau nửa đêm ngược lại ngủ một giấc ngon lành, cho nên sáng sớm liền tỉnh.
Chờ khi Lưu ma ma lặng lẽ tới xốc màn, liền thấy Dương yêu Nhi đang làm ổ ở trong chăn, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhìn nàng.
Lưu ma ma hoảng sợ, vội nói:
"cô nương đây là không ngủ?"
Dương yêu Nhi lắc lắc đầu, nắm chặt góc chăn, thẳng tắp mà nằm ở nơi đó, dường như rất khẩn trương.
Liên Quế mang thủy tới, ở một bên nói:
"Chẳng lẽ là do những lời hôm qua, dọa cô nương sợ?"
Lưu ma ma cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
Nàng đỡ Dương yêu Nhi ngồi dậy, lau mặt, lau tay, súc miệng.
Lưu ma ma hỏi:
"Hôm qua cô nương ngủ không ngon, có muốn ngủ thêm một lúc?"
Dương yêu Nhi mím chặt môi, cả người trông lại càng khẩn trương hơn, nàng ngoan ngoãn từ trên giường trượt xuống, giang hai cánh tay ra để tiểu cung nữ thay y phục cho nàng.
Lưu ma ma thấy thế càng ngạc nhiên.
Chẳng lẽ thật sự bị dọa?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cô nương có lẽ ngay cả thành hôn, gả chồng là cái gì, cũng chưa chắc hiểu được.
Sau khi thức dậy, dùng cơm sáng, Dương yêu Nhi liền lập tức đi thư phòng.
Trong nhà so với hai ngày trước còn muốn bận rộn hơn, Lý lão phu nhân không tiện đi lại khắp nơi, chỉ phái mấy con dâu của nàng lại đây.
Các nàng không gặp được Dương yêu Nhi, cũng không thấy thất vọng, liền chuyên tâm giúp đỡ việc trang trí trong nhà, giống như Dương cô nương đó chính con gái thân sinh của các nàng vậy.
Dương yêu Nhi ngồi ở thư phòng, lại không viết chữ.
Cửa sổ trước bàn mở rộng, nàng liền cứ như vậy nâng má, ngơ ngác nhìn bọn hạ nhân ngoài cửa sổ bận việc, cũng không biết là đang nhìn cái gì.
Liên Quế lòng tràn đầy nhớ nàng, từ trong phòng đi ra bên ngoài, vòng vo vài vòng Liên Quế cũng không hề cảm thấy dễ chịu.
Nàng liền đến gần Dương yêu Nhi, thử thăm dò nhỏ giọng hỏi:
"cô nương đang đợi cái gì?"
Ánh mắt Dương yêu Nhi chuyển động, nàng nhìn về phía Liên Quế, dùng âm thanh cực nhỏ nói: …… Gả chồng.
Liên Quế đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó nhịn không được cười ra tiếng, nàng hơi hơi khom lưng, nói:
"cô nương, gả cho Hoàng Thượng, cùng với tùy tiện gả cho người khác là khác nhau rất lớn. Cũng không phải là một ngày trước nói sẽ gả, hôm nay liền treo đèn lồng dán hỉ tự, là có thể bái thiên địa vào động phòng."
A? Dương yêu Nhi chậm chạp chớp động mắt, đáy mắt lại càng toát ra vẻ mờ mịt.
Liên Quế vóc dáng cao, nàng liền ngồi xổm xuống trước mặt Dương yêu Nhi, nói: "cô nương, sau này còn có yến nạp thái, lễ đại chinh, có đủ thứ cần phải chú ý…… không chỉ có toàn bộ hoàng cung đều phải làm, mà còn có văn võ cả triều, tông phụ công chúa…… Đều phải đến.
Cái này không phải là chuyện của một người, mà là chuyện của toàn bộ cử quốc. Tới lúc đó, còn sẽ dán công văn thông cáo, thông cáo với dân chúng khắp thiên hạ, là cô nương gả cho Hoàng Thượng.
"* cử quốc: cả nước Dương yêu Nhi nghe xong một chuỗi dài như vậy…… Chỉ nghe thôi, nàng cũng cảm thấy mệt."…… Vậy, khi nào?Sắp rồi." Liên Quế cười nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!