Dương yêu Nhi sáng sớm ngồi ở trước bàn trang điểm, cung nữ cầm một mặt gương soi cho nàng, mà Liên Quế mới tới lại thay thế chỗ của Lưu ma ma đứng ở phía sau chải đầu cho nàng.
Liên Quế có một đôi tay vô cùng tinh xảo, động tác tay của nàng rất nhanh, chỉ chớp mắt, liền chải tốt cao chuy kế cho Dương yêu Nhi.
Dương yêu Nhi duỗi tay sờ sờ búi tóc cao cao, sau đó lại sờ sờ môi mình.
Nàng có chút nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mình trong gương.
Miệng của nàng sưng lên rồi.
Liên Quế thấy thế, ôn nhu hỏi:
"cô nương làm sao vậy?"
Dương yêu Nhi xoay người lại, mặt hướng về phía Liên Quế, chỉ chỉ môi mình, lại không nói chuyện.
Liên Quế cười cười, nói:
"Môi của cô nương rất đẹp."
Dương yêu Nhi muốn hỏi hiển nhiên không phải là cái này, nhưng lấy tính tình của nàng, có thể chỉ cho người khác xem đã là hiếm có, làm sao có thể lại tìm hiểu kỹ.
Nàng lười nhác đánh ngáp một cái, dựa vào bàn trang điểm, trong đầu loáng thoáng nghĩ.
Hôm qua, có người, ấn nàng môi, qua lại, sờ qua sờ lại.
Cũng không thể gọi là sờ.
Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không không nghĩ ra được từ khác.
Ta phải học viết chữ, phải học thật nhiều thật nhiều thật nhiều……
Dương yêu Nhi trong đầu ngây thơ mờ mịt mà sinh ra cái ý niệm này.
Toàn bộ đầu óc của Dương yêu Nhi đều toàn là viết chữ, đợi đến khi buổi sáng tỷ muội Lý gia tới tìm nàng đi chơi, nàng cũng ngồi ở bàn trước, ngoan ngoãn cằm bút, cũng không nhúc nhích.
Tỷ muội Lý gia không dám quấy rầy, sợ phạm sai lầm ở chỗ nào đó, lại rơi vào kết cục giống như Lý Nguyên, liền tự mình trở về.
Dương yêu Nhi ngày thường nhìn chằm chằm những vật nhàm chán cũng có thể nhìn suốt một ngày, đối với giấy bút này, cũng có thể ngoan ngoãn ngồi một ngày như vậy, ngay cả Lưu ma ma tới gọi nàng ăn cơm, cũng hoàn toàn không để ý.
Lưu ma ma bất đắc dĩ, đành phải đi đến gần, thấp giọng nói:
"cô nương không đói bụng sao? Hôm nay có giò thủy tinh, môi cá nấu……"
Nhưng Dương yêu Nhi lại giống như đã nhập thần, ngay lời nàng nói cũng đều không nghe lọt vào tai.
Lưu ma ma cúi đầu nhìn, mặt kinh ngạc.
Trong tay Dương yêu Nhi đã chồng chất không ít giấy Tuyên Thành đã viết qua. Phía dưới tán loạn, chữ viết xiêu vẹo, vụng về; ở trên, chữ viết lưu loát trôi chảy hơn rất nhiều, cũng không có một chữ lớn một chữ nhỏ.
Dương cô nương giống như đã học được làm như thế nào để giữ cho kích thước chữ viết ổn định.
Dày đặc như vậy, lăn qua lộn lại cũng đều là mấy chữ như vậy.
Nhưng cô nương lại giống như không cảm thấy mệt, cũng như nàng ngồi xổm xuống xem hoa cả một ngày, ngồi ở ghế trên miêu tả hoa văn trên bàn cũng có thể qua một ngày…… hiện giờ, nàng liền cũng có thể đem mấy chữ kia viết tới tới lui lui cả một ngày, không hề tạp niệm.
Lưu ma ma cẩn thận vươn tay, tùy ý nhìn hai tờ, sau đó liền nhịn không được cười nói:
"Hoàng Thượng nếu như thấy được, chắc chắn sẽ rất vui."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!