Chương 45: (Vô Đề)

Lý Nguyên chưa từng tỉ mỉ cẩn thận nhìn tay của mình như vậy.

Cung nữ thân hình cường tráng hung hăng ấn nàng xuống, lại chỉ lôi tay trái của nàng ra. Thân mình nàng nghiêng tới nằm sấp xuống, tay phải bị người khác nắm chặt. Nàng gian nan ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy tay trái, tay trái đang bị đè trên mặt đất.

Cả người nàng lạnh lẽo, như bị đẩy vào trong hầm băng, đầu óc lại dị thường thanh tỉnh.

Ngươi biết như thế nào là lột da sao?

không, không không.

Ta không muốn biết.

một cung nữ dung mạo dịu dàng ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, cung nữ đặt một cái ghế thêu, sau đó bắt lấy nàng tay trái để lên. Lý Nguyên hoảng sợ muốn rút tay lại, nhưng làm sao cũng không rút tay lại được.

Nàng nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình dần trở nên trắng bệch, một loại cảm giác sởn tóc gáy dần dần từ lưng chạy đến.

Cung nữ nắm lấy ngón út của nàng, Lý Nguyên lúc này mới nhìn thấy rõ, cung nữ trong tay cầm một con dao nhỏ mỏng như cánh ve, mũi dao sắc bén. Cung nữ đặt dao trên ngón út của nàng.

Cảm giác được xúc cảm lạnh lẽo, Lý Nguyên mồ hôi đầy đầu, thân mình phát run, nàng nhịn không được hô lên:

"Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng……" Mặc dù nàng cũng không biết kêu to như vậy thì có ích lợi gì. Nhưng sợ hãi đã khiến nàng không khống chế được chính mình.

Trong phòng vô cùng an tĩnh, vẻ mặt cung nữ không đổi, nàng nhẹ nhàng khẽ động, gọt bỏ móng tay của Lý Nguyên, trong nháy mắt, đầu óc Lý Nguyên chết lặng cùng chậm chạp.

Chờ đến khi cung nữ dễ dàng từ đầu ngón tay của nàng, lấy da ra, giống như đang xử lý một tấm da hồ ly…… Động tác thậm chí còn có thể nói là rất đẹp, tiếng thét bị kiềm chế trong cổ họng của Lý Nguyên rốt cuộc cũng bùng nổ.

Tay đứt ruột xót, đau đớn ở đầu ngón tay như thủy triều tràn đến chỗ nàng.

Lý Nguyên làm sao chịu được đau đớn như vậy.

"Hoàng Thượng, thần nữ biết sai rồi! Hoàng Thượng, thần nữ nguyện làm mọi thứ để sửa sai…… A……" Nàng vừa đau vừa sợ, trong đầu chứa đầy những lời xin tha cùng tuyệt vọng, nhưng nàng không muốn chết, nàng không muốn đang sống sờ sờ mà đau chết vì bị lột da, không, nếu như đau mà không chết, lại càng thảm hơn nữa.

Nàng sai ở đâu?

Đúng rồi, Dương cô nương.

Tất cả đều bắt đầu thay đổi từ khi đối mặt với Dương cô nương.

Bởi vì nàng bày mưu kéo Dương cô nương vào……

Trong đầu Lý Nguyên hỗn hỗn độn độn không thể lại suy xét tỉ mỉ hơn, nhưng theo bản năng cầu danh lợi trong nhiều năm qua của nàng, khiến nàng nhanh chóng bắt được trọng điểm, nàng khàn giọng nói:

"Hoàng Thượng, ta, ta nguyện vì Dương cô nương làm trâu làm ngựa…… Làm cái gì cũng tốt, cái gì cũng tốt…… Hoàng Thượng bỏ qua cho ta…… Lý gia…… Lý gia cũng được, ngày sau ta nguyện trung thành với Hoàng Thượng……"

Tiêu Dặc ngồi ở bàn trước, lúc này ngón trỏ mới động, gõ gõ bàn.

Cung nữ nghe tiếng dừng động tác lại.

Mà trên ghế thêu hoa văn kia đã bị máu nhuộm đỏ, nhìn qua màu sắc vô cùng diễm lệ.

Các cung nhân đều buông lỏng tay.

Nhưng Lý Nguyên đã không còn sức lực, chỉ có thể nằm ở đó trong vô vọng

Nàng nhìn chằm chằm ngón út bên tay trái của mình, toàn bộ da ở đốt ngón tay đều đã bị lột xuống, đau đớn do xé rách theo ngón tay nàng, vẫn luôn ào ạt ùa vào trong đầu nàng. Đốt ngón tay máu thịt mơ hồ, nàng không dám lại nhìn kỹ, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận choáng váng.

Lý Nguyên nhắm mắt, mồ hôi rơi xuống làm mơ hồ tầm mắt của nàng.

Có lẽ hắn sẽ không giết nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!