Dương yêu Nhi đã mặc y phục chỉnh chỉnh tề tề, còn có gì để xem?
Nàng cùng Tiêu Dặc ngồi xuống bên cạnh bàn, trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn sáng, cùng với thức ăn trong cung ngày trước không khác biệt mấy. Đây là nơi nào?
Dương yêu Nhi mờ mịt nghĩ.
"Hôm nay có thêm vài món mới, cô nương muốn nếm thử?" Lưu ma ma ở bên cạnh nói.
Dương yêu Nhi rất đói, nhưng nàng chỉ niết niết ngón tay, chờ Tiêu Dặc động đũa trước.
Tiêu Dặc liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn nàng ngo ngoe rục rịch, ngón tay quấy loạn. Tiêu Dặc trong lòng ngẩn ra, giống như trong bất tri bất giác, động tác nhỏ của nàng ngày càng trở nên nhiều hơn. không còn như lúc đầu mới gặp mặt, ngốc ngốc yên tĩnh, chỉ khi người ta chọc một chút, nàng mới động một chút.
Tiêu Dặc cầm đũa trước, nói: Ăn đi.
Dương yêu Nhi điểm điểm cằm, cầm muỗng lên, bắt đầu ăn thịt viên trước.
Tiêu Dặc khẩu vị không được tốt, chỉ tùy ý ăn một chút, liền buông đũa trong tay xuống. Dương yêu Nhi ngược lại vẫn vùi đầu ăn như cũ.
Tiêu Dặc nhìn chằm chằm một đầu tóc của nàng, hỏi:
"Ở bên ngoài, có ai khi dễ ngươi?"
Dương yêu Nhi suy nghĩ nửa ngày, ngơ ngác ngơ ngẩn không nói được cái tên nào.
Mắt thấy thịt viên trước mặt nàng cũng sắp lạnh, Tiêu Dặc nói:
"Ăn thịt viên của ngươi, một bên ăn một bên nói."
Dương yêu Nhi lại cúi đầu ăn tiếp.
Nhưng là đang nhai thịt trong miệng làm sao có thể nói chuyện chứ? Huống chi muốn Dương yêu Nhi toàn tâm toàn ý, quả thực là một chuyện khó nhất trên đời này. Vì thế nàng chỉ chậm rãi nhai nuốt, lại không lên tiếng.
Tiêu Dặc liền thay đổi vấn đề, lại hỏi nàng:
"Bên ngoài thú vị sao?"
Cái này ngược lại có thể trả lời.
Dương yêu Nhi nhai ba cái nuốt thịt viên xuống, lại lau nước sốt tràn ra bên môi, sau đó mới quy quy củ củ gật đầu, trả lời Tiêu Dặc, nói: Rất vui.
Tiêu Dặc gắt gao nhìn nàng, hắn ngoài miệng không có lại nói lời thừa thải, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng không tốt.
Chờ đến khi Dương yêu Nhi ăn xong chén thịt viên kia, liếm liếm môi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, Tiêu Dặc mới nói:
"Vậy nơi này cùng bên ngoài, nơi nào tốt hơn?"
Dương yêu Nhi nhìn quanh bốn phía, nói lại như vẹt, lẩm bẩm lặp lại: Nơi này?
Trong cung. Tiêu Dặc nói.
Dương yêu Nhi ngược lại nhanh chóng chỉ chỉ dưới chân: Nơi này. Lần này không phải là lặp lại cùng nghi vấn nữa, mà là khẳng định.
Lưu ma ma nhìn thấy lệ khí trên người Hoàng Thượng, cứ như vậy liền từng chút một giảm xuống.
"Vậy nơi này, có cái gì tốt?" Tiêu Dặc lại hỏi.
hắn nhìn chằm chằm mặt Dương yêu Nhi, tỉ mỉ quan sát biểu tình của nàng, một chút nhỏ cũng không bỏ qua.
Dương yêu Nhi duỗi cánh tay, muốn gắp hoành thánh cua có tạo hình độc đáo, được chế biến thơm ngát ở xa, nhưng làm sao cũng với không tới. Nàng đành phải tạm thời từ bỏ, sau đó trả lời vấn đề của Tiêu Dặc, nàng nói: Đều tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!