Đó là một khối kim ngọc chế thành đồ vật, dài khoảng hai ba tấc, trên thân khắc chữ, nắm trong tay, liền cảm giác hơi trầm xuống.
Dương yêu Nhi tò mò niết ở trong tay, quay qua quay lại hai cái.
Lưu ma ma căng thẳng, cũng quay qua quay lại theo, nếu món đồ kia rớt xuống mặt đất, tim Lưu ma ma nhất định cũng nát theo.
Dương yêu Nhi chưa bao giờ thấy qua vật nào như vậy, toàn bộ lực chú ý của nàng đều bị nó chiếm mất, những đồ chơi còn dư lại trong tráp, cứ như vậy bị nàng bỏ quên ra sau đầu.
Nàng vươn ngón tay, vuốt ve một vòng để miêu tả hình dạng của nó.
Bằng phẳng, hình con hổ.
Dương yêu Nhi tất nhiên là không biết thứ này, nhưng Lưu ma ma suy cho cùng cũng đã hầu hạ trong cung nhiều năm, mưa dầm thấm đất, nên cũng có hai phần kiến thức.
Quân đội Đại Tấn bất luận lớn hay nhỏ, đều do hổ phù hoặc soái ấn điều khiển.
hiện giờ thứ cô nương cầm trong tay, chính là hổ phù, chỉ là, đến tột cùng là hổ phù của quân đội nào, Lưu ma ma lại đoán không ra.
Nàng chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Hoàng Thượng thế nhưng đem vật như vậy, lẫn vào trong một tráp toàn đồ chơi, nếu như vô ý làm rơi thì sao? Tuy nói một hai là không rơi. Nhưng…… Nhưng cũng bị người khác nắm được!
Lưu ma ma nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ vào hổ phù làm bằng kim ngọc kia, nói:
"Vật này quý trọng, cô nương phải cất kỹ, không được tùy tiện lấy ra chơi."
Dương yêu Nhi quay đầu nhìn nàng.
Lưu ma ma đành phải cường điệu:
"Đáng giá! Thứ này rất đáng giá!"
Dương yêu Nhi bừng tỉnh đại ngộ, nàng giơ hổ phù lên xuống khoa tay múa chân một phen, như là đang cân nhắc, đem nó đặt ở nơi nào mới tốt.
Rối rắm một lúc như vậy.
Dương yêu Nhi đem nó nhét vào túi thêu tùy thân, túi thêu kia vốn dĩ trống rỗng, sau khi nhét đồ vật vào, liền phồng lên, đem hoa văn đều căng đầy, càng hiện vẻ tinh xảo phi thường.
Lưu ma ma mấp máy môi, nàng muốn nói như vậy chỉ sợ không được ổn thỏa.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn ngậm miệng lại.
Hoàng Thượng nếu đem đồ vật cho cô nương, vậy thì chính là tùy cô nương xử trí, nơi nào đến phiên nàng tới bận tâm?
Lưu ma ma đem lực chú ý dời sang chỗ khác, ngược lại hỏi một chuyện khác:
"Mẩn đỏ trên người cô nương đã đỡ chưa?"
nói nàng liền duỗi tay, gạt cổ áo của Dương yêu Nhi ra.
Dương yêu Nhi hơi nhắm mắt, dang hai tay, lại vô cùng phối hợp.
Lưu ma ma nhìn thấy hành động của nàng, trên mặt nhịn không được xuất hiện ý cười.
Động tác như vậy của cô nương, trái lại nhìn rất quen mắt.
Lưu ma ma nháy mắt liền nghĩ tới ——
Dáng vẻ này, không phải là học theo Hoàng Thượng sao? Mấy lần Hoàng Thượng thay y phục, cô nương đều đứng ở một bên nhìn. Ai biết được nàng lại lặng lẽ nhớ kỹ mấy động tác này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!