Chương 32: (Vô Đề)

Vì có Hổ Bí quân canh gác Dương trạch, huynh muội Mạnh gia không tiện ở lại lâu, liền mang theo hạ nhân liên quan rời đi trước. Hai vị cô nương Lý gia rútở dưới mái hiên, nhìn Hổ Bí quân đáy lòng rụt rè, nhưng lại thật sự luyến tiếc đi.

Rốt cuộc, có một tiểu cung nữ ra tới, mở cửa, đem các nàng tiến vào.

Tiểu cung nữ kia nhìn xung quanh một phen, nhìn thấy bóng dáng Hổ Bí quân, tâm can cũng đều run lên, cũng quay đầu chạy nhanh đi vào.

Xuân Sa tỷ tỷ.

Tiểu cung nữ bước nhanh đi vào.

Đại sảnh bày một cái bàn, bên trên bày đầy đồ ăn, Xuân Sa đang hầu hạ Dương yêu Nhi dùng cơm, thấy nàng sắc mặt trắng bệch, đi đường vội vàng, liền lập tức hỏi: Xảy ra chuyện gì?

"không biết sao, dinh thự tới rất nhiều người, giống như, giống như là cấm quân." Tiểu cung nữ kia tất nhiên là chưa từng thấy thế trận như vậy, nói chuyện cũng run rẩy.

Nghe vậy, tay Xuân Sa run lên.

Nàng cúi đầu, đối diện hai tròng mắt trong suốt của Dương yêu Nhi, Xuân Sa tức khắc cảm nhận được sức mạnh, nàng kỳ dị bình tĩnh xuống.

Xuân Sa thở ra một hơi, nói:

"Trước đi an trí hai vị cô nương Lý gia, để các nàng chờ trong chốc lát, cô nương còn đang dùng cơm."

Nhóm tiểu cung nữ đều lấy Xuân Sa làm chủ, thấy nàng không lộ vẻ cuống quít, ngược lại cũng trấn định không ít.

Nhưng chờ các nàng vừa đi, Xuân Sa liền gọi Tiểu Toàn Tử tới cùng thương lượng.

Tiểu Toàn Tử so với nàng thông minh hơn, hắn nói:

"Cái này nói không chừng là chuyện tốt. cô nương thân phận quý giá, có cấm quân bảo hộ trái phải, cũng có thể thấy được Hoàng Thượng coi trọng a."

Xuân Sa mở miệng, còn muốn nói cái gì, liền thấy quản gia do Lý gia phái tới bước nhanh tới, ở ngoài ngạch cửa đầu tiên là cúi chào, sau đó mới mở miệng nói:

"Ngoài cửa ngự y tới, nói là phụng mệnh tới xem bệnh cho cô nương."

Mẩn đỏ trên người Dương yêu Nhi đã tiêu đi một chút, nhưng Xuân Sa vẫn như cũ không yên tâm, liền tự mình đi ra ngoài đón vị ngự y kia.

Ngự y tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

hắn xem cho Dương yêu Nhi xong, liền vội vàng mang theo hòm thuốc đi, như là trong cung có người nào đó đang cấp bách chờ phục mệnh.

Dương yêu Nhi uống xong ngụm cháo cuối cùng trong chén.

cô nương Lý gia lúc này mới bước vào trong phòng, cười nói:

"Hôm nay thơ hội còn chưa hết đâu, cô nương còn muốn đi chơi không?"

Đợi đến gần, các nàng liền thấy được Dương yêu Nhi không có đội mũ rèm, hai người đều chấn động, sau đó mới chú ý tới cổ tay, cổ của Dương yêu Nhi phía trên tất cả đều là những điểm đỏ thật nhỏ.

Xuân Sa nói:

"cô nương bị bệnh sởi, không thể gặp gió, hôm nay không ra cửa."

"Như vậy cũng tốt, cũng tốt. Chúng ta liền bồi cô nương chơi đi? cô nương thích chơi cái gì?" Đại cô nương Lý gia Lý Hương Điệp lên tiếng hỏi.

Như vậy lại làm khó Xuân Sa.

Ngày thường cô nương vô thanh vô tức, đồ vật gì hiếm lạ cổ quái tới tay nàng, nàng cũng có thể ngắm nghía cả một ngày, vị trí cũng không dịch chuyển một bước.

Nhưng trước mắt lại không thích hợp chơi như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!