Đây là việc bốc đồng duy nhất mà Huệ Đế từng làm sau khi thân chinh tấn công Mộc Mộc Hàn.
Ông dẫn theo người con trai duy nhất còn nhỏ tuổi, theo cùng chỉ có hai ba cung nhân và thị vệ đi về hướng huyện Dân Trạch nơi Văn Đế đã từng đi qua.
Tiểu Thái tử tuổi nhỏ thể nhược, dọc đường đi phải đi rồi dừng, vất vả lắm mới đến được huyện Dân Trạch.
Họ sợ bị người trong kinh tìm về, Huệ Đế liền đóng giả thành nông hộ đi thăm người thân, tìm một khoảng sân tá túc, trả tiền cho chủ nhà.
Gia đình này họ Dương.
Nghe nói người dân ở khu này phần lớn đều mang họ Dương, trước đây là từ cùng một thôn chuyển đến.
Họ vào ở nhà họ Dương này, chỉ có một lão phụ nhân và một cháu trai nhỏ ở đó.
Lão phụ nhân nói con trai đang đi học trong huyện, ít khi về nhà.
Đến bữa cơm, lão phụ nhân khó khăn lắm mới làm ra một bữa ăn nhưng mắt bà không tốt, cơm canh còn lẫn với đất.
Huệ Đế thực sự không nuốt nổi, suy nghĩ một lát liền sai thị vệ cầm tiền đi gõ cửa nhà bên cạnh, hỏi họ mua thức ăn khác.
Các thị vệ ai nấy đều người cao ngựa lớn, đứng trước cửa, nhà người ta thấy vậy ngay cả cửa cũng không dám mở.
Thị vệ hết cách, đành phải quay về.
Tiểu Thái tử nhảy xuống ghế, khẽ nói: "Bản cung đi cùng các ngươi."
Các thị vệ đột nhiên nghĩ ra, đúng vậy, nếu dẫn theo một đứa trẻ bên người, người ta tự nhiên sẽ bớt đi tính cảnh giác nhiều.
Họ gõ cửa lần nữa, mới thấy một phụ nhân trẻ tuổi ra mở cửa.
Thị vệ cùng Tiểu Thái tử cùng nhau vào cửa, lấy bạc ra thương lượng với phụ nhân chuyện dùng tiền đổi lấy thức ăn.
Tiểu Thái tử lại nhìn thấy trong sân, cạnh bụi cỏ có đặt một chiếc ghế trúc, trên ghế ngồi là một bé gái trông lớn hơn hắn một chút. Nàng ngồi trên đó hai chân không chạm đất, chỉ có thể đung đưa lủng lẳng.
Tiểu Thái tử không kìm được đi tới.
Đến gần hơn, hắn mới nhìn rõ dung mạo nàng.
Nàng mặc xiêm y màu nâu, y phục tuy cũ kỹ, nhưng dung mạo nàng lại xinh đẹp.
Lông mi dài hơi xoăn, mũi cao, môi hồng như được tô vẽ. Gương mặt nàng hơi gầy, nhưng cằm lại đầy đặn.
Nhưng đôi mắt nàng cực kỳ xinh đẹp.
Giống như viên đá quý mà Tiểu Thái tử cất dưới gối, ngày nào cũng phải ngắm nghía.
Nàng ngoan ngoãn ngồi trên ghế không rên một tiếng, hai tay cũng ngoan ngoãn cuộn thành nắm tay nhỏ đặt trên đùi.
Giống như một pho tượng ngọc được tạo hình tỉ mỉ.
Tiểu Thái tử hầu như chưa bao giờ gặp một bé gái ở độ tuổi này, hắn thầm nghĩ, nếu nuôi dưỡng một bé gái như vậy bên cạnh hắn, nhất định sẽ nuôi nàng thành một cô bé với khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, múp míp, giống như bánh bao nhỏ.
Nhưng lúc này, còn chưa đợi Tiểu Thái tử nói chuyện với nàng, thị vệ đã tiến lên mời hắn quay về.
Tiểu Thái tử đành phải quay lưng rời đi.
Sau đó ăn cơm canh gì, hắn cũng không nhớ rõ lắm.
Huệ Đế dẫn Thái tử ở lại huyện Dân Trạch khoảng năm sáu ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!