Chương 122: Hoàn chính văn

Ngoài phòng, tuyết rơi càng lúc càng lớn, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Nhưng trong không khí ấm áp ấy lại thoang thoảng một mùi máu tanh nhàn nhạt.

Tiêu Dặc mang theo một thân gió tuyết, nhanh chóng bước vào trong.

Đợi đến thay sạch sẽ đi hàn ý xiêm y, Tiêu Dặc mới vừa rồi mại đến giường bên cạnh.

Lục công chúa khoác áo choàng, đứng dưới mái hiên, lặng lẽ cúi đầu chờ đợi.

Thuốc hết tác dụng rồi sao? 

Nàng có phải càng đau hơn không?

Tiêu Dặc vào cửa, đang định đi đến bên giường, nhưng lại đột nhiên dừng lại, gọi tiểu cung nữ: "Mang xiêm y sạch sẽ đến."

"Vâng."

Đợi đến khi thay xiêm y sạch sẽ đã hết lạnh, Tiêu Dặc mới bước đến bên giường.

Dương Yêu Nhi vẫn luôn không lên tiếng. 

Miệng nàng cắn một củ nhân sâm nhỏ, hai má vì dùng sức mà căng lên, lông mày cũng nhíu chặt lại. Mồ hôi làm ướt tóc nàng, tóc lộn xộn vương vãi trên gối, bộ dạng nàng vô cùng chật vật.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim Tiêu Dặc thắt lại.

Tiêu Dặc nắm tay Dương Yêu Nhi, tim đập nhanh, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, hắn gần như không thể phản ứng gì thêm nữa. 

Hắn há miệng th* d*c, nhưng cuối cùng lại khép lại. 

Hắn chưa bao giờ có khoảnh khắc nào lòng dạ rối bời như thế này.

Đứa con hắn mong đợi đã đến.

Nhưng hắn càng sợ Yêu Nhi sẽ xảy ra chuyện. 

Trong hoàng cung, chuyện chết do băng huyết khi sinh nở không phải là hiếm.

Tiêu Dặc nhắm chặt mắt, cố gắng xua tan ý nghĩ đó ra khỏi đầu, rồi chăm chú nhìn khuôn mặt Dương Yêu Nhi, một tay vuốt tóc cho nàng.

Đau, rất đau. 

Dù không có túi thơm, cũng đau lắm.

Cảm giác như toàn thân bị xẻ làm hai. Dương Yêu Nhi muốn nôn, cũng cảm thấy khó thở, tứ chi rã rời, nhiều cảm giác khó chịu trộn lẫn vào nhau, cả người đều không ổn. 

Dương Yêu Nhi vừa tức giận lại vừa đau khổ.

Cũng là cố kìm nén để không khóc. 

Chỉ nghẹn lại một hơi.

Trong phòng và ngoài phòng đều tĩnh lặng đến lạ thường, mọi người không dám thở mạnh, chỉ có tiếng than hồng lách tách, cùng tiếng nói của bà đỡ thỉnh thoảng vang lên.

Xuân Sa ngồi trên bậc thềm ngoài cửa, bất giác nước mắt chảy dài. 

Trong phòng, Lưu ma ma và Liên Quế cũng rưng rưng, nhưng không dám lên tiếng, chỉ làm theo lời bà đỡ, đứng bên cạnh hỗ trợ.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn. 

Thời gian cũng trôi qua từng chút một... 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!