Trong mắt mọi người, Dương Yêu Nhi luôn như trẻ con, cho nên không ai từng nghĩ đến chuyện nàng có thai.
Đợi đến khi Ngự y mở lời, trên dưới Khôn Ninh Cung mới từ từ hoàn hồn, sau đó lập tức vui mừng xen lẫn rối ren.
Lưu ma ma cười nói: "Mấy ngày trước ta còn nói với nương nương." Cười cười, viền mắt Lưu ma ma liền đỏ hoe, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ chớp mắt thôi mà Hoàng thượng đã trưởng thành, nắm quyền, cưới thê tử, tiếp theo chính là sắp có Tiểu Hoàng tử, Tiểu Hoàng nữ...
Bà có thể đợi được đến ngày hôm nay đã là một điều cực kỳ may mắn.
Dương Yêu Nhi lúc này vẫn còn dựa vào Tiêu Dặc mà rơi nước mắt.
Ban đầu nàng không như thế, nhưng nàng cũng không biết vì sao cứ khó chịu là lại rơi nước mắt không ngừng lại được.
Mình trở nên ngày càng yếu ớt.
Dương Yêu Nhi nghĩ như vậy, càng thấy khó chịu, nước mắt lại tuôn rơi trên tay áo Tiêu Dặc.
Tiêu Dặc đưa tay vỗ về ngực nàng, khẽ nói: "Yêu Nhi đừng khóc, khóc lâu sẽ càng thấy khó thở."
Không lâu sau có cung nữ bưng thuốc đã hầm xong đến, khẽ nói: "Nương nương uống thuốc sẽ tốt thôi, nương nương..." Nói xong liền đưa chén thuốc đến trước mặt Dương Yêu Nhi.
Tiêu Dặc đưa một tay ra nhận, nói: "Trẫm đút Yêu Nhi uống nhé?"
Dương Yêu Nhi cúi đầu, l**m một ngụm bên mép bát: "... Đắng."
Tiêu Dặc lập tức nói: "Trẫm cùng uống với Yêu Nhi được không? Trẫm một ngụm, Yêu Nhi một ngụm."
Lưu ma ma vội dở khóc dở cười nói: "Hoàng thượng, thuốc này sao có thể uống bậy được? Nếu Hoàng thượng uống hết một nửa, thì công hiệu của thuốc sẽ không còn nữa."
Tiêu Dặc dừng động tác lại, nhất thời cũng nhận ra chủ ý của mình thật ngớ ngẩn. Hắn vội sửa lời: "Mang mứt hoa quả đến."
Tiểu cung nữ vội đi lấy mứt hoa quả, Tiêu Dặc liền cầm mứt hoa quả khó khăn đút Dương Yêu Nhi uống xong thuốc.
Thang thuốc này quả nhiên hiệu quả cực nhanh, không quá một lát sau, Dương Yêu Nhi liền cảm thấy hô hấp thông thuận hơn, cảm giác đau nhức ở bụng cũng không còn mãnh liệt như vậy. Nàng mềm nhũn dựa vào lòng Tiêu Dặc, chỉ một chốc đã ngủ thiếp đi.
Lưu ma ma lúc này mới hạ thấp giọng nói: "Hoàng thượng, Lục Công Chúa đang chờ bên ngoài."
Tiêu Dặc nhìn chằm chằm Dương Yêu Nhi một lát, xác định vẻ mặt nàng đã dần dần thả lỏng, lúc này mới đứng dậy, nói: "Triệu nàng đến thiên điện."
"Vâng."
Lục Công Chúa trước đây ở trước mặt Tiêu Dặc còn dám nói những lời có phần lớn mật, nhưng giờ gặp lại Tiêu Dặc, lại hoàn toàn thay đổi bộ dạng.
Bản thân nàng là người có lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, vậy làm sao có thể sợ hãi Tiêu Dặc được?
Nhưng hiện nay khí chất trên người Tiêu Dặc lại có sự thay đổi long trời lở đất, hắn toát ra hơi thở đầy sát khí, gây cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt.
Chính vì nàng cũng là loại người như thế, nên càng mẫn cảm với khí thế trên người Tiêu Dặc.
Lục Công Chúa cúi đầu, quỳ xuống trước mặt Tiêu Dặc: "Tham kiến Hoàng thượng."
Tiêu Dặc nói thẳng: "Trước đây nương nương nói, túi thơm ngươi tặng nàng có tác dụng tránh côn trùng, làm tỉnh táo đầu óc lẫn sáng mắt, có phải vậy không?"
"Đúng vậy."
"Trên đời này nào có thứ gì chỉ toàn là đồ tốt? Chắc hẳn cũng có những điểm không tốt nhỉ."
Lục Công Chúa khom người đặt hai chiếc túi thơm xuống, sắp xếp một bên trái, một bên phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!